
p học cùng em cho bằng được. Hôm đó con gái được lên
kí túc xá con trai, em lại không đến được, Gia Mạt lên ngó phòng anh và quen
với mọi người. Anh cũng thấy lạ, lớn bằng ngần này rồi mà không tự đến được? Ba
mẹ em chăm em như chăm đứa học sinh cấp một vậy, lại còn ngày nào cũng phải báo
cáo nữa, làm gì có nhiều chuyện để nói đâu! Chẳng khác gì một cô tiểu thư!”.
Trần Tầm hậm hực nói.
“Anh
đâu có hiểu hoàn cảnh nhà em! Hai người cùng giám sát em, chắc chắn em không
thể chơi cùng anh suốt ngày được, nếu anh thấy không hài lòng thì cứ việc đi
tìm người nào chơi được với anh!”. Phương Hồi cũng hơi bực, đâu phải cô không
muốn ở bên Trần Tầm, nhưng họ không cùng khoa, bình thường cũng không đi học
cùng nhau, sau khi tan học Trần Tầm lại thường xuyên ra quán Internet chơi game
với bạn bè, Phương Hồi cũng không biết, vả cô lại càng không thích ngồi trong
quán Internet không khí ngột ngạt, sặc mùi thuốc lá đó, đến cuối tuần ông
Phương Kiến Châu và bà Từ Yến Tân đều tranh nhau đón cô, đón về nhà cũng không
cho cô ra ngoài, đi chơi thì đưa đi đón về tận nơi, cuộc sống này khác hẳn với
cuộc sống tự do thoải mái của Trần Tầm.
“Sao
em ăn nói gì mà lạ vậy, anh tìm ai hả! Cùng lắm là nói chuyện với Lâm Gia Mạt,
em thấy không vui ư!>“Em đâu có biết anh đi tìm ai? Anh đừng có huyên
thuyên, anh nói chuyện với Gia Mạt em không vui bao giờ hả! Hơn nữa có phải em
không vui thì anh không làm nữa hay không? Anh phải biết rõ hơn ai hết!”
“Anh
biết rõ cái gì? Em muốn nói đến Ngô Đình Đình ư? Được, thế để anh nói thẳng cho
em nghe nhé, em yên tâm, anh không tìm Ngô Đình Đình, Bạch Phong không phạm tội
giết người, có thể một ngày nào đó sẽ không về, còn lâu Đình Đình mới tranh với
em!”
“Em
tranh với cậu ấy hả? Em tồi tệ đến
vậy hay sao? Hôm đó anh đưa cậu ấy đến nhà ông Bạch Phong, tối đến em đợi điện
thoại của anh đến 12 giờ đêm, anh chẳng gọi lại cho em gì cả, nhưng sau đó em
có nói gì anh không? Tập quân sự anh thích chơi gì thì cứ chơi, thích nói
chuyện với ai thì cứ nói chuyện, tổng cộng mười mấy ngày, anh chỉ đi tìm em hai
lần, em có nói gì anh không? Trần Tầm, anh đừng vô lí quá!”. Phương Hồi đứng
dậy, nhìn Trần Trầm run rẩy nói.
“Thôi
thôi thôi, không nói nữa!”. Thấy cô sắp bật khóc, Trần Tầm cũng không nói gì
thêm nữa, cậu đỡ vai Phương Hồi nói: “Tối em không có tiết đúng không? Mình đi
ăn nhé, anh đói rồi”.
Phương
Hồi tránh tay ra, sụt sịt bỏ đi mà không ngoái đầu nhìn lại, cô cảm thấy rất ấm
ức, nỗi chua xót trong lòng kết thành một tảng đá lạnh ngắt.
Trần
Tầm nhìn theo bóng cô và ngửa mặt lên trời thở dài. Phương Hồi vốn là người
nhạy cảm, còn Trần Tầm lại là người dễ thích nghi với hoàn cảnh, trong môi
trường khép kín hồi cấp ba, Trần Tầm còn có thể cùng cô giấu kín tình yêu,
nhưng lên đến môi trường tự do như trường đại học, sự nhạy cảm của Phương Hồi
khiến cậu phiền muộn và khó xử.
Họ
đã dần dần trưởng thành, cảm nhận được rằng đến với nhau không chỉ vì ưa nhìn,
vì thấy vui, mà còn phải vất vả gây dựng. Chỉ có điều họ đều chưa đủ chín chắn,
chưa hiểu gì nhiều về tình yêu, bao dung và nhượng bộ không thể khiến hai người
gắn bó nhau hơn, mà biến thành sự mệt mỏi khó tả.
Trần
Tầm quay đầu lại nhìn con đường nhỏ rợp bóng mát, bóng Phương Hồi đã không
thấy, nghĩ có lẽ cô lại buồn và khóc, Trần Tầm vẫn móc điện thoại ra nhắn tin
cho cô: “Đừng giận nữa, anh vẫn đợi em ở chỗ cũ, em quay lại và đi ăn cơm nhé”.
Trần
Tầm đợi khoảng hai mươi phút, nhưng không thấy Phương Hồi quay lại, cũng không
nhận được tin nhắn của cô. Không chịu được nữa cậu liền gọi cho cô thì thấy có
giọng nữ tổng đài viên vang lên: “Số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy”. Trần
Tầm thở hắt ra một hơi rồi đứng dậy, đút ngay điện thoại vào túi quần.
Không
biết tại sao, mặc dù hiện giờ không còn bị cô giáo và phụ huynh kiểm soát chặt
chẽ nữa, có nhiều thời gian và sự tự do hơn, có điện thoại di động dễ liên lạc
hơn, nhưng Trần Tầm lại cảm thấy cậu và Phương Hồi ngày càng xa nhau hơn.
Trần
Tầm ra nhà ăn một mình, trên đường đi cậu gặp Thẩm Hiểu Đường vừa đi lấy nước
về, cô xách phích nước đi về phía này, có lẽ là vừa gội đầu, tóc vẫn còn hơi
ướt, xõa xuống vai. Nhìn thấy Trần Tầm, cô liền vui vẻ vẫy tay, bước đến cười
hỏi: “Sao cậu lại đi một mình? Không đi với Tống Ninh à?”.
“Việc
gì tớ phải đi cùng hắn? Cậu có việc gì cần tìm hắn thì để tớ gọi giúp cậu!”.
Trần Tầm đút tay trong túi quần nói.
“Không
có việc gì cả, tớ chỉ hỏi vậy thôi. Thấy các cậu ngày nào cũng đi với nhau, bám
nhau hơn cả người yêu mà! Cậu đi đâu vậy?”. Thẩm Hiểu Đường hỏi.
“Tớ
ra nhà ăn ăn cơm, cậu về phòng à?”. Trần Tầm hỏi.
“Ừ,
cậu ăn cơm một mình à?”.
“Ừ!
Sao vậy, hay là cậu đi cùng với tớ?”. Trần Tầm trêu.
“Ok!
Lần trước dùng điện thoại của cậu còn chưa cảm ơn cậu, thôi để tớ mời cậu ăn tối
nhé!”.
“Không
cần đâu! Sao dám để con gái mời được! Cậu đi ăn cùng với tớ cũng là cảm ơn tớ
rồi! Đ>ể tớ
mời nhé!”. Trần Tầm khua tay nói.
“Thật
hả? Thế thì tớ không làm khách đâu đấy! Đợi tớ mang phích về r