
o mà tự gắp từ khay của tớ nhé!”.
Vương
Thâm Chiêu vội vàng nói: “Không sao, không sao đâu! Tớ không có ý đó đâu!”.
“Ừ”. Thẩm Hiểu Đường nở một nụ cười yên tâm.
Trần
Tầm biết gia cảnh nhà Vương Thâm Chiêu không khá giả nên cũng ngại thể hiện sự
giúp đỡ ngây thơ như Thẩm Hiểu Đường đối với cậu ta. Trần Tầm đứng dậy nói: “Tớ
đi mua thêm ít thức ăn! Vẫn hơi đói!”.
“Không
cần đâu Trần Tầm! Vẫn còn nhiều thức ăn mà!”. Vương Thâm Chiêu kéo cậu lại nói.
“Đại
ca! Em mua cho Thẩm Hiểu Đường mà, đại ca chẳng tạo cơ hội giúp anh em gì cả!”.
Trần Tầm cười cười nói.
Vương
Thâm Chiêu vội buông tay ra rồi lại cười hiền lành, Thẩm Hiểu Đường chống tay
dưới cằm nhìn theo bóng Trần Tầm hỏi: “Đại ca, tớ cũng gọi cậu là đại ca nhé?
Sao nghe giống xã hội đen nhỉ?”.
Vương
Thâm Chiêu bẽn lẽn trả lời: “Ừ, gọi thế nào cũng được. Bọn họ đều gọi tớ là đại
ca, tớ cũng quen rồi”.
“Tớ
hỏi lén cậu nhé! Cậu đừng nói với Trần Tầm, cậu thấy Trần Tầm là người thế
nào?”. Thẩm Hiểu Đường hỏi với bí ẩn.
“Ừ... rất thông minh, là người tốt!”. Vương Thâm
Chiêu nghĩ một lát rồi nói.
“Ừ!
Cậu cũng là người tốt!”. Thẩm Hiểu Đường cười rất vui vẻ.
Thực
ra không phải Phương Hồi cố tình tắt máy, điện thoại của cô hết pin, quay về cô
liền sạc pin ngay. Trước giờ ăn tối, gần như cô theo dõi liên tục điện thoại
trong phòng, nhưng cái điện thoại đỏ cũ kĩ đó không hề phát ra tiếng chuông mà
cô mong đợi.
“Phương
Hồi, sao cậu không đi ăn với Trần Tầm”. Lí Kì vừa soi gương chải đầu vừa hỏi.
“À...
giờ học của bọn tớ không giống nhau, không khớp được thời gian, nên...”. Phương
Hồi trả lời với vẻ ngại ngùng, cô cũng cảm thấy đây không phải là lí do gì
chính đáng, rồi cô lại bổ sung thêm: “Phòng bọn họ cũng đi ăn cùng nhau như phòng
bọn mình”.
“Ừ,
thôi bọn mình đi đi!”. Lí Kì tết tóc lệch rồi lại soi gương, quay đầu sang nói
với Lưu Vân Vi đang nằm dưới giường: “Vân Vân, cậu đi ăn không?”.
“Có!”.
Lưu Vân Vi ngồi bật dậy nói: “Đói quá, ngày nào buổi trưa tớ cũng chỉ ăn cơm, tối
đến một quả táo hoặc cà chua dưa chuột, tớ không thể chịu được nữa! Giảm béo
khổ sở quá”.
“Thế
thì đừng giảm nữa!”. Tiết San xuống giường nói.
“Đúng
vậy, cậu cũng có béo đâu”. Lí Kì bước đến véo vai cô nói.
“Không
được, còn cách mục tiêu mà tớ đặt ra hơn hai kí nữa, nhất định tớ phải giảm
xuống dưới năm mươi kí, không thể để thua Tiết San, cậu ấy đã giảm được năm kí
rồi! Tớ mới được bốn!”. Lưu Vân Vi chu môi nói.
“Nhưng
hôm nay tớ vẫn ăn táo, cậu có chịu được không?”. Tiết San lôi ra một quả táo đưa
đi đưa lại trước mặt cô nói.
“Hả!
Ghét quá! Hôm nay tớ ăn, ngày mai sẽ không ăn sáng nữa!”. Lưu Vân Vi đẩy cô ra
và kéo Lí Kì đi nói: “Đi thôi đi thôi! Đi ăn đi thôi! Tớ đói không chịu nổi nữa
rồi”.
Lúc
đám Trần Tầm ngồi ăn cơm trên tầng hai của nhà ăn, Phương Hồi, Lí Kì và Lưu Vân
Vi cũng đến nhà ăn. Gần như là cùng lúc, bọn họ cùng nhìn thấy Trần Tầm vừa mua
thức và đang bước về phía Thẩm Hiểu Đường. Ngay lúc đó, Phương Hồi không cảm
thấy ghen hay buồn, mà là vô cùng ngượng ngùng, xấu hổ. Cô nhớ lại lời mình vừa
nói với đám bạn trong phòng rằng vì giờ học không khớp nên không đi ăn cơm được
với Trần Tầm, lúc này cả hai người đồng thời xuất hiện trong nhà ăn, mặc dù
không phải là cố tình lừa mọi người, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó xử vì lời
nói dối đã bị vạch trần.
“Chắc
là... có chuyện gì cần trao đổi”. Lí Kì nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Phương Hồi,
cố gắng ai ủi một câu.
“Chính
là cái cậu đó! Đợt tập quân sự, tớ đã nhìn thấy cậu ta!”. Lưu Vân Vi không giấu
nổi vẻ sửng sốt nói.
Lí
Kì kéo nhẹ cô bạn, nhưng mình cũng không giấu nổi tò mò nhìn về phía Trần Tầm.
Không biết là đã nói chuyện gì, lúc đó bọn họ đang cười, nụ cười rạng rỡ của
Thẩm Hiểu Đường nhìn rất cuốn hút người khác.
Lúc
này đây, Phương Hồi cảm thấy một cảm giác đau đớn dữ dội trào lên, tràn qua
lồng ngực, thậm chí khiến cô vô cùng khó thở. Cô rất muốn giả vờ như không có
chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm với Lí Kì và Lưu Vân Vi, giữ chút sĩ diện
cuối cùng cho mình. Nhưng Phương Hồi không thể làm được điều đó, cô cảm thấy
mình đã mất đi khả năng nói chuyện, ăn cơm, mỉm cười, nếu không đứng dậy chắc
chắn cô sẽ bật khóc trước mặt mọi người.
“Tớ
không ăn nữa, các cậu ăn nhé!”.
Cố
gắng nói xong câu này, Phương Hồi vội quay đầu đi ra. Nước mắt rơi xuống lã
chã, cô không lau mà cứ để thế rồi ra khỏi nhà ăn, sau đó đi đi lại lại vô số
vòng không có mục đích ở ngoài hàng rào của trường.
Trong
thời gian đó cô đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, từ nhan sắc xinh đẹp của Thẩm
Hiểu Đường nghĩ đến chuyện chạm mặt bọn họ khi họ đang hẹn hò ở góc kín đáo này
trong trường. Nghĩ đến đây cô không thể nghĩ được gì thêm, lồng ngực đau đớn,
đau đến nỗi cô thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đó và những lời cô sẽ phải
nói. Cứ loanh quanh như vậy đến hơn mười giờ, trước giờ cả trường tắt đèn,
Phương Hồi mới quay về phòng. Cô đã có một quyết định, lúc đầu cô còn định hỏi
Trần Tầm rốt cuộc là thế nào, cô bạn đó là ai, nhưng cô quyết định sẽ không hỏi
nữa. So với