
ồi tớ sẽ quay
lại!”. Thẩm Hiểu Đường cắn môi cười, để lộ ra hai chiếc răng khểnh rất dễ
thương.
“Làm
người tốt đến cùng, để tớ xách cho!”. Trần Tầm đón lấy phích nước nói.
Hai
người mang phích về rồi quay ra nhà ăn ăn cơm, họ dùng thẻ của Trần Tầm để mua
bốn món và ngồi đối diện với nhau ở một góc trên tầng hai.
Trần
Tầm gắp cho Thẩm Hiểu Đường một miếng thịt viên và nói: “Đồ ăn của trường mình
nhiều dầu ăn quá, không ngon. Đồ ăn của trường cấp ba tớ ngày xưa ngon lắm, mấy
đứa bạn thân của tớ ngồi ăn cùng một bàn, tranh nhau ăn, nếu ăn chậm thì thức
ăn sẽ hết ngay”.
“Thậm
xưng thế hả? Trước cậu học trường nào?”. Thẩm Hiểu Đường cười hỏi.
“Trường
F”.
“Trường
F? Năm ngoái đạt cúp Nike đúng không?”.
“Đúng
vậy? Cậu học trường nào? Cũng tham gia cúp Nike hả?”.
“Tớ
học trường Y! Bọn tớ bị trường cậu loại ở vòng bán kết, trận đấu đó hình như là
thi ở trường cậu, nghe nói rất quyết liệt, cuối cùng chỉ thắng được một điểm!
Lúc đầu là bọn tớ thắng. Hình như lúc gần kết thúc, một cầu thủ trong đội bọn
cậu ghi được một quả ba điểm nên mới lật ngược được tỉ số”.
“Cú
nhảy ném bóng ghi ba điểm, tớ ghi đó!”. Trần Tầm nói với giọng tự hào.
“Vậy
hả! Trùng hợp vậy sao!”. Thẩm Hiểu Đường sửng sốt trợn tròn mắt nói: “Hóa ra
cậu chính là kẻ tội đồ khiến tớ buồn suốt ba ngày đó h
“Hóa
ra trong lúc bọn mình chưa gặp nhau, cậu đã buồn lòng vì tớ rồi à, ui cha, sao
tớ lại khoái thế nhỉ!”. Trần Tầm cười nói.
“Thôi
đi! Còn lâu tớ mới buồn lòng vì cậu! Tớ buồn cho đội bóng của tớ, sau đó vào
trận chung kết, tớ còn rủa thầm mãi, không cho các cậu đạt chức vô địch nữa”.
“Sao
độc ác quá vậy! Ấy, sao trận bán kết không thấy cậu đến trường bọn tớ xem thi
đấu? Tớ còn nhớ là hôm đó trường cậu đến khá đông mà”.
“Tớ
thấy xa nên không đi, hơn nữa đúng hôm đó tớ nghe bạn tớ nói Tiền Môn mới nhập
một lô đĩa mới, tớ và cậu ấy đi mua cùng nhau”.
“Không
ngờ cậu lại thích nhạc rock, bình thường cậu hay nghe những ban nhạc nào?”.
“Tớ
thích Rhapsody”.
“Ừ,
ban nhạc của Ý, còn ban nhạc nào nữa?”.
“Night
Wish”. Thẩm Hiểu Đường háy mắt nói.
“Ban
nhạc Phần Lan, hôm trước cậu nhờ lấy bưu kiện đó hả?”.
“Ừ, còn cả Lacrimosa nữa”.
“Ừ, ban Gothic của Đức”.
“Metallica”.
“Kinh
điển! Tớ thích Nothing else matters!>“Nirvana!”.
“Ban
nhạc của Mĩ, Kurt là thần tượng của tớ!”.
“Cậu
giỏi thật đấy, biết hết cả!”. Thẩm Hiểu Đường cười nói.
“Dĩ
nhiên rồi, tớ thích nhạc rock đâu phải mới một hai năm, cái khác không dám nói
chứ về cơ bản các ban nhạc rock nổi tiếng tớ đều biết cả”. Trần Tầm đắc ý nói.
“Tớ
còn thích một ban nhạc nữa, chắc là cậu không biết”. Thẩm Hiểu Đường ngửa đầu
lên nói với vẻ không phục.
“Cậu
nói đi”. Trần Tầm chỉ tay lên bàn hỏi.
“Co
Giật”. Thẩm Hiểu Đường nói với giọng chắc nịch.
“Hơ
hơ, ban nhạc của Bắc Kinh đúng không, ca khúc thành danh là Dòng sông, cứ điểm
là ở quán bar Ong Bận Rộn”. Trần Tầm cúi đầu cười nói.
“Cậu...
cậu biết thật hả?”. Vẻ sửng sốt trên khuôn mặt Thẩm Hiểu Đường lộ rõ hơn cả vẻ
thất vọng vì Trần Tầm đã đoán trúng.
“Rất
trùng hợp, từ thời cấp ba tớ đã rất thích Co Giật, thường xuyên mò đến quán Ong
Bận Rộn, còn may mắn là được hát ở đó một lần nữa”. Trần Tầm chậm rãi nói.
“Hả!
Chính là cậu hả! Tớ nghe mọi người ở đó có nói có một cậu học sinh cấp ba đến
đó hát! Cậu hát xong thì tớ đến, bọn họ đều bàn luận về cậu! Trời ạ! Thế giới
này thật là nhỏ bé!”. Thẩm Hiểu Đường mừng rỡ lấy tay che miệng.
“Hê,
không ngờ lại thần kì như vậy! Có duyên quá!”. Trần Tầm cũng bắt chước cô, lấy
tay che miệng nói.
Thẩm
Hiểu Đường nằm sấp xuống bàn cười, Trần Tầm nhìn cô cũng bật cười, mọi phiền
muộn với Phương Hồi trước đó dường như cũng đã tiêu tan.
Bọn
họ lại chuyện trò vui vẻ thêm một lát nữa, sinh viên vào ăn cơm đã đông dần
lên, Trần Tầm nhìn thấy Vương Thâm Chiêu mua cơm tối, đang bê khay tìm chỗ
ngồi, Trần Tầm vội đứng dậy vẫy tay gọi cậu ta, nhìn thấy Thẩm Hiểu Đường,
Vương Thâm Chiêu tỏ ra hơi do dự, nhưng vẫn bê khay đi tới.
“Đây
là anh cả của phòng bọn tớ, bạn Vương Thâm Chiêu, đây là hoa khôi của khoa tài
chính của trường mình, bạn Thẩm Hiểu Đường”. Trần Tầm giới thiệu hai người với
nhau.
Vương
Thâm Chiêu hiền lành gật đầu, Thẩm Hiểu Đường vỗ nhẹ Trần Tầm một cái rồi nói:
“Đừng nói linh tinh, hoa khôi gì chứ”.
“Nói
cậu là hoa khôi của khoa còn là hạ thấp cậu, người như cậu, chắc chắn phải là
hoa khôi của trường mới đúng!”.
Thẩm
Hiểu Đường đỏ bừng mặt quay đầu đi, cô nhìn thức ăn trong khay của Vương Thâm
Chiêu thắc mắc: “Cậu ăn mấy lạng cơm vậy? Chỉ có một món thức ăn, có đủ
không?”.
“Hai
lạng cơm, đủ rồi”. Vương Thâm Chiêu không ngẩng đầu lên.
Thẩm
Hiểu Đường cau mày nhìn món bắp cải xào trong khay cơm của Vương Thâm Chiêu,
bèn đẩy khay cơm của mình ra trước, gạt một ít thịt viên sang cho cậu nói: “Ăn
cùng nhau nhé! Cậu nếm thử món thịt viên xem, ngon lắm!”.
Vương
Thâm Chiêu lắc đầu với vẻ căng thẳng, Thẩm Hiểu Đường liền dừng tay lại, ngại
ngùng nói: “Tớ xin lỗi! Tớ lại lấy đũa của tớ gắp, thế cậu đừng ăn chỗ tớ đã
gắp và