
ai, ba năm rồi nhỉ?”.
Câu
nói của Lâm Gia Mạt khiến cả phòng đều nín thở, rồi mọi người thi nhau hỏi,
Phương Hồi cũng không biết phải kể từ đâu nên chỉ cười gượng. Lâm Gia Mạt hứa
thay cho cô, bảo tối về sẽ để bọn họ tra khảo, sau đó mới kéo cô ra ngoài.
Phương
Hồi đi xuống cầu thang mới bình tĩnh được trở lại, cô kéo Lâm Gia Mạt nói: “Gia
Mạt, cậu hại tớ quá! Buổi chiều bọn họ nói chuyện với tớ về Trần Tầm, tớ không
nói gì, đến giờ lại...!”.
“Giờ
có phải thời cấp ba nữa đâu! Cậu giấu mọi người làm gì? Sau này sớm muộn gì
cũng sẽ biết! Tớ tưởng cậu nói lâu rồi chứ! Ngày đầu tiên bọn tớ nhận phòng,
tối đến mọi người đã kể hết tình sử cho nhau nghe rồi”. Lâm Gia Mạt xòe tay ra
nói.
Phương
Hồi cau mày đi xuống, Trần Tầm cười bước đến nói: “Tiểu thư quá! Sao em xuống
muộn thế!”>Được gặp Trần Tầm, Phương Hồi thấy mừng hẳn lên, cô kéo cậu nói:
“Sao anh cứ thoắt ẩn thoắt hiện vậy! Mấy ngày tập luyện vừa rồi em chẳng nhìn
thấy anh đâu cả! Chỉ lúc hát đối mới xác định được anh vẫn còn đang ở đây!”.
“Cậu
không nhìn thấy hắn là phải thôi! Hắn là đội phó của bọn tớ, lười tập luyện
lắm!”. Tống Ninh tiếp lời.
Phương
Hồi nhìn Tống Ninh bằng ánh mắt thắc mắc, Lâm Gia Mạt đứng bên cạnh nói: “Cậu
chưa gặp bạn này đúng không? Đây là Tống Ninh, cùng phòng với Trần Tầm!”.
Phương
Hồi gật đầu chào, Trần Tầm liền kéo cô lại nói với Tống Ninh: “Đây chính là
Phương Hồi!”.
“Ồ!
Đây là Phương Hồi hả? Tớ thường xuyên được nghe Trần Tầm nói về cậu, có phải...
các cậu chơi với nhau từ nhỏ không?”. Tống Ninh nói với vẻ chợt hiểu ra vấn đề.
“Không
phải. Cậu chơi với Trần Tầm từ nhỏ tên là Ngô Đình Đình, tớ là bạn học cấp ba
của cậu ấy”. Phương Hồi lạnh lùng trả lời rồi quay đầu bước về phía trước.
Trần
Tầm giẫm mạnh vào chân Tống Ninh một cái rồi nói nhỏ: “Nhóc con, ông hại tôi
rồi!”.
Trần
Tầm đuổi theo Phương Hồi, cười nói: “Anh chỉ là bạn cùng cấp ba của em thôi
hả!”.
“Lẽ
nào ngay cả bạn cùng cấp ba cũng không phải ư? Thế em nói em là bạn cùng trường
với anh được chưa?”. Phương Hồi giận dỗi nói.
“Em
cố tình chọc tức anh đúng không? Sao em ăn nói còn ghê gớm hơn cả Lâm Gia Mạt
vậy?”. Trần Tầm kéo cô nói.
“Ai
mà biết anh nói gì về em? Em chọn cách nói chắc ăn nhất, để anh đỡ mất mặt chứ
sao!”. Phương Hồi cúi đầu xuống nói.
“Dạ
em biết”. Tống Ninh chào theo kiểu nhà binh nói.
Phương
Hồi mím môi cười, lúc này hai đứa mới len lén nắm tay nhau.
Trần
Tầm móc từ trong túi ra hai vỏ đạn nhét vào tay Phương Hồi nói: “Cho em này!
Anh nhặt được ở bãi tập bắn hồi sáng đấy, đạn thật đó!”.
Phương
Hồi cầm lấy xem, cũng không thấy gì lạ, nhưng trong lòng cô rất vui vì Trần Tầm
vẫn nhớ đến cô, rồi cô liền đưa lại nói: “Hay thì anh cứ giữ lại đi, em cũng
không chơi mấy thứ này!”.
Lâm
Gia Mạt từ sau bước tới nói: “Các cậu lén lén lút lút làm gì vậy? Có gì hay mà
không cho tớ xem hả?”.
“Không
có gì cả, vỏ đạn Trần Tầm nhặt được!”. Phương Hồi xòe tay ra cho cô xem.
“Cái
gì mà không có gì! Anh chọn mãi mới lấy được hai cái vỏ hoàn chỉnh nhất đấy!”.
Trần Tầm trợn mắt nói.
“Ui
cha! Tôi đâu có định xin đâu! Coi vẻ hà tiện của cậu kìa!”. Lâm Gia Mạt vứt trả
vỏ lựu đạn cho Trần Tầm nói.
“Đúng
vậy, chỗ tớ cũng có, nếu cậu thích tớ sẽ cho cậu!”. Tống Ninh cười nói.
“Ông
ân cần như vậy thì bảo Lâm Gia Mạt làm hộ ông việc đó đi, đừng phiền Phương Hồi
nhà tôi nữa!”. Trần Tầm bĩu môi nói.
“Lại
chuyện gì nữa đây? Tớ phát hiện ra rằng các cậu mà tìm tớ chắc chắn phải có
việc! Chẳng có lúc nào là không có việc cả!”. Lâm Gia Mạt dừng lại nói.
“Trần
Tầm ông nói đi, tôi ngại lắm”.
“Thật
hiếm khi thấy ông ngại ngùng như vậy!”. Trần Tầm liền cười, ghé sát vào tai
Phương Hồi nói: “Lát nữa em vào căng tin mua cho bọn anh ít băng vệ sinh nhé”.
“Hả?
Anh... anh cần cái đó làm gì...”. Phương Hồi đỏ mặt hỏi.
“Biết
làm thế nào được, gót giày mỏng quá, ngày nào cũng phải duyệt binh đau chết đi
được, không phải bên trong có bông đó sao? Lấy làm miếng lót giày cho mềm
thôi”. Trần Tầm chỉ vào đôi giày bộ đội nói.
“Ai
nghĩ ra trò mèo này vậy?”. Lâm Gia Mạt khẽ “xí” một tiếng và hỏi.
“Cao
Thượng! Đừng tưởng cậu mập này có bộ mặt hiền từ, nhìn như ảnh trong tranh treo
tết vậy, nhưng đầu óc lại đen tối lắm! Cậu ta còn bảo mua loại dùng ban ngày
ấy, tốt nhất là không có cánh, loại ban đêm dày quá...”
Tống
Ninh chưa nói xong thì Lâm Gia Mạt không chịu được nữa liền phì cười, Phương
Hồi đỏ bừng mặt nấp sau lưng Trần Tầm, mấy đứa cười như nắc nẻ.
Phương
Hồi về phòng, dĩ nhiên là bị mọi người xúm lại hỏi chuyện của cô với Trần Tầm,
cô đành bấm bụng kể, đang kể thì đột nhiên Lưu Vân Vi từ ngoài chạy xộc vào,
chống tay lên khung giường, vừa thở hổn hển vừa nói: “Tin sốt dẻo đây! Tin sốt
dẻo đây!”.
“Cái
gì vậy! Ngồi xuống kể rõ ràng xem nào!”. Tiết San nhường chỗ cho cô nói.
“Các
cậu đoán xem vừa nãy tớ đi gọi điện thoại đã nhìn thấy ai nào?”. Lưu Vân Vi
ngồi xuống và nói với vẻ thần bí: “Tớ nhìn thấy Trần Tầm đứng nói chuyện với
một người đẹp”.
Cô
vừa nói xong, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về