
đùa đâu, tớ thật lòng đấy. Nếu cậu thấy tớ được thì hãy viết tên tớ vào vở bài
tập lịch sử. Tớ đợi cậu!”.
Phương Hồi là tổ trưởng
phụ trách môn lịch sử, lần đầu tiên phát vở bài tập lịch sử, có một cuốn vở
không ghi tên, cuốn đó chính là vở của Trần Tầm. ít nhiều Trần Tầm có ý tiếp
cận cô, lần thứ hai nộp vở, cậu vẫn không ghi tên, Phương Hồi biết nên đã trả
thẳng cho cậu. May mà bài tập môn lịch sử không nhiều, nên Phương Hồi cũng âm
thầm dung túng cho trò đùa có phần mờ ám này của cậu. Ngày mai có giờ lịch sử,
bài tập tuần trước lại phải trả và lần này, cô có nên viết tên vào vở rồi trả
cho cậu ta hay không?
Giữa nắng thu, Phương Hồi
nhìn theo con đường phủ đầy lá ngân hạnh vàng, trong tay nắm chặt tấm lòng của
một cậu bạn, nhưng lại không biết phải làm gì.
Hiện tại, khi được nghe
Phương Hồi kể về câu chuyện của cô ngày trước, tôi rất hiểu tâm tang rối bời
của cô lúc đó. Tôi hiểu cô đã phải lưỡng lự, đấu tanh tư tưởng thế nào, nhưng
vẫn không thể viết ra tên của cậu bạn mà rõ ràng cô rất có cảm tình đó.
Tuy nhiên, chắc chắn hồi
đó Trần Tầm không hiểu được những điều này. Chính vì vậy, ngày hôm sau, cậu cầm
cuốn bài tập lịch sử trên tay mà lòng tràn đầy hi vọng, đến khi phát hiện ra
rằng vạch chấm phía sau chữ họ tên vẫn để trống, cậu thấy vô cùng chán nản. Cậu
rất muốn đi hỏi cô, rốt cuộc là tại sao, tại sao rõ ràng đã nhìn thấy vẻ cảm
tình hiện lên tong ánh mắt của cả hai người mà cô vẫn cố tình né tránh.
Nhưng rõ ràng Phương Hồi
đang tránh mặt cậu, mấy ngày hôm đó gần như cô chỉ chuyện trò với Tiểu Thảo
hoặc Kiều Nhiên mà không liếc cậu cái nào, cũng không nói chuyện với cậu. Nhưng
Trần Tầm có cảm giác rằng, chắc chắn Phương Hồi không ghét mình. Vì từ đó trở
đi cô không hề cười, trong đôi mắt trong trẻo đó, chất chứa một vẻ u buồn khó
có thể miêu tả bằng lời.
Cuối cùng Trần Tầm không
nói được với Phương Hồi câu nào, dĩ nhiên là câu hỏi tại sao đó cũng không nói
ra được. Lúc tan học, cậu nhìn theo Phương Hồi và Kiều Nhiên cùng ra khỏi lớp,
bước chân của họ rất đều nhau, rất ăn ý, ngay cả lúc bước ra khỏi cửa lớp cũng
là bước chân trái trước.
Phương Hồi liếc trộm Trần
Tầm, cô biết chắc chắn cậu đang nhìn cô. Nhưng cô không ngoảnh đầu lại, cho dù
chỉ là mỉm cười với cậu cũng không.
Không phải cô không muốn,
mà là không dám.
Trong lúc Phương Hồi định
tiếp tục im lặng và lặng lẽ bước đi, cô không thể ngờ rằng, ngày hôm sau, trên
bảng lại có một dòng chữ đang chào đón cô.
Đó là nét chữ nghiêng
nghiêng ngả ngả, không nhận ra là chữ của ai, nhưng lại vô cùng nặng nề:
“Phương Hồi thích Trần Tầm”.
Hôm đó là ngày Phương Hồi
và Tiểu Thảo phải xếp xe, Phương Hồi đã đến từ sớm, nhưng mãi không thấy bóng
dáng Tiểu Thảo đâu. Lúc Kiều Nhiên đến, nhìn thấy Phương Hồi đang chật vật xếp
chiếc xe đua của Triệu Diệp, cu vội dừng xe lại, bước đến giúp cô.
“Đẻ tớ xếp cho, Triệu
Diệp tệ thật, không chịu xếp xe rồi hãy vào lớp! Mỗi xe cậu ta là chiếm nhiều
chỗ nhất”. Kiều Nhiên giữ lấy chiếc xe, nói.
“Cậu ấy đến muộn, vội đi
tập bóng rổ nên vứt xe ở đây rồi chạy mất”. Phương Hồi cười khổ sở, nói.
“Sao có mỗi minh cậu vậy?
Tiểu Thảo đâu?”.
“Cậu ấy chưa đến, chắc là
quên rồi”.
“Cô nàng này, suốt ngày
bận rộn toàn cái không đâu, không thể hiểu nổi!” Kiều Nhiên thở dài và dắt một
chiếc xe đạp vào.
“Cậu về đi, một minh tớ
làm được mà”.
“Không sao, để tớ giúp
cậu! À, hôm nay cậu ăn sáng chưa?”. Kiều Nhiên hỏi rất quan tâm: “Nếu chưa ăn
thì đi ăn ngay đi!”.
“Tớ ăn rồi”. Phương Hồi
mỉm cười cảm kích: “Cảm ơn cậu”.
Kiều Nhiên khua tay rồi
cười bẽn lẽn.
Gần như chuông báo bảy
rưỡi Tiểu Thảo và Trần Tầm mới đến. Kiều Nhiên và Phương Hồi đang chuẩn bị về
lớp, bọn họ mới dắt xe chạy như bay từ cổng trường vào. Mắt Trần Tầm thâm đen,
tóc bù xù, vừa nhìn là biết dậy muộn. Còn Tiểu Thảo đến trường rồi mới nhớ ra
hôm nay phải xếp xe, trên đường về lớp luôn miệng xin lỗi Phương Hồi.
Bốn đứa vừa chuyện trò
vừa chạy lên lớp, nhưng vừa bước vào cửa lớp, đột nhiên liền im bặt.
Tất cả đều nhìn thấy dòng
chữ trên bảng đó, không to, nhưng rất nhức mắt: “Phương Hồi thích Trần Tầm”.
Tiểu Thảo là người phản
ứng đầu tiên, cô không nói câu nào, bực bội đi về chỗ mình. Chiếc ghế bị cô kéo
ra rất mạnh, phát ra tiếng động rất chói tai.
Kiều Nhiên là người phản
ứng thứ hai, cậu bước lên bục giảng, cầm giẻ lau xóa dòng chữ xấu xa đó đi. Vì
lau mạnh quá nên chiếc bảng rung bần bật. Sau đó cậu ngoảnh đầu lại, lạnh lùng
nói: “Lần sau đề nghị các bạn trực nhật nhớ xóa bảng trước khi vào học!”.
Trần Tầm là người phản
ứng thứ ba, cậu kéo Phương Hồi và nói nhỏ: “Thôi cứ về chỗ đã”.
Còn từ đầu đến cuối,
Phương Hồi không hề nhúc nhích. Ánh mắt cô vô hồn, nhìn chằm chằm lên bảng, sắc
mặt trắng bệch, sợ sệt. Thực ra cô không hề nhìn dòng chữ đã biến mất đó, cũng
không nghe thấy những điều Trần Tầm đang nói với cô. Cô đã bị nỗi xấu hổ và sự
sợ hãi nuốt chửng, cảm giác đáng sợ đó ập xuống đầu, xé nát tình cảm nhỏ nhoi
của cô, chỉ trong giây lát, lòng tự trọng của cô đã vỡ vụn.
P