
ng hay
“Có gì mà không hay! Hay
là ngày mai tớ cũng viết lên bảng rằng Trần Tầm thích Phương Hồi! Cho hòa cả
làng nhé!”.
“Cậu đừng làm vậy!”.
Phương Hồi bắt đầu cuống.
“Tại sao không được! Tớ
thích cậu mà!”.
Đây là lần đầu tiên Trần
Tầm bày tỏ tình cảm trực tiếp với cô, vừa nói ra câu đó, hai đứa liền im bặt.
Bây giờ chúng ta thường
hay nói là yêu. “Anh yêu em!”. “Em có yêu anh không?”. “Anh có mãi mãi yêu em
không?”. Cân nhắc câu chữ quá, dường như cũng mất đi vẻ tòn trọng vốn có. Nói
nhiều đến đâu, đều vẫn cảm thấy có gì đó trống rỗng, không khiến người ta tin
được. Chính vì thế mấy câu bên trên đã biến thành: “Anh rất yêu em!”. “Em có
yêu anh thật lòng không?”. “Anh có thật sự mãi mãi yêu em không?”.
Chữ yêu và chữ thật lòng,
thật sự, đã trở thành một tổ hợp dở khóc dở cười.
Còn khi mười mấy tuổi,
cái gọi là “thích”, mặc dù nghĩa của nó không sâu sắc bằng từ “yêu”, nhưng vẫn
đủ để lấp đầy tói tim.
Trong tích tắc đó, cái
gọi là “thích” của Trần Tầm, đã khiến Phương Hồi cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Cậu... thích tớ không?”.
Trần Tầm vẫn vặn hỏi.
“Thích thì nói có, không
thích thì nói không”.
“Phương Hồi, đừng nói
chuyện nữa, mau vào làm bài tập đi”. Ba Phương Hồi gọi cô.
“Vâng, con vào ngay
đây!”. Phương Hồi luống cuống trả lời: “Thôi để ngày mai đi học nói nhé”.
“Đợi đã! Có hay không?”.:
“Cậu trả lời tớ đi!”.
“Có! Thế đã nhé!”. Phương
Hồi không đợi cậu nói gì thêm mà cúp ngay máy.
Hôm đó không phải là ngày
đặc biệt gì, hàng nghìn năm qua, đó cũng chỉ là một đêm rất bình thường, nhưng
hai đứa trẻ đó đã khắc sâu trong lòng.
Ở hai đầu Bc Kinh, chúng
đã tự cười thầm. Không thể gọi điện thoại để nói thêm gì nữa, thế nên đành phải
hồi tưởng lại cuộc nói chuyện ban nãy, hồi tưởng từng chữ một. Không có điện
thoại để nhắn tin xác nhận lại, thế nên trong lúc vui mừng vẫn còn có điều gì
đó thấp thỏm, không yên tâm. Không có phần mềm chat QQ có thể gửi gắm mọi niềm
thương nỗi nhớ, thế nên đành phải giấu sự rung động dưới đáy lòng.
Nhưng có lẽ chính vì thế
mà nỗi nhớ và niềm vui lại lắng đọng nhiều hơn, tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt
hơn, dĩ nhiên là cũng sẽ nhớ lâu hơn.
Ngày hôm sau thế nào mà
hai đứa lại gặp nhau trên đường đến trường. Cả hai đều hơi đỏ mặt, Trần Tầm đạp
xe mải miết, thỉnh thoảng lại liếc Phương
Hồi đạp xe bên cạnh. Còn
Phương Hồi thì một mực cúi đầu, tóc mái che kín mặt.
“Ờ...”. Trần Tầm không
chịu được nữa bèn hỏi: “Hôm qua, cậu nói ‘có’ đúng không?”.
“Sao vậy?”. Phương Hồi
nhìn cậu bằng ánh mắt căng thẳng.
“Không sao cả, xác nhận lại
thôi”. Trần Tầm liền cười: “Phương Hồi, tớ... tớ mừng... vô cùng”.
“Tớ tưởng cậu rút lại lời
cơ”. Phương Hồi khẽ cắn môi.
“Làm sao có chuyện đó
được!”. Trần Tầm quại, nói với giọng khẳng định.
Cậu ra sức đạp về phía
trước, thả hai tay ra, hào hứng kêu lên mấy tiếng. Phương Hồi liền cười, đạp xe
đuổi theo cậu.
Đến trường, hai đứa không
dắt xe song song bên nhau. Trần Tầm đi trước, Phương Hồi theo sau, phối hợp rất
ăn ý, cả hai đều cố gắng thể hiện không có tình ý riêng tư gì với nhau. Thích,
là chuyện hai đứa tự tận hưởng, hồi đó chắc cũng không muốn công khai trước bàn
dân thiên hạ. Dĩ nhiên rồi, chúng cũng không dám, yêu trong trường phổ thông
cũng không có gì là hay.
Trần Tầm xếp xong xe liền
tự động tạo ra một khoảng trống. Phương Hồi cười thầm rồi dắt xe dựng bên cạnh
xe cậu, cô cúi xuống khóa xe, ngẩng đầu lên thì vô cùng kinh ngạc khi phát hiện
ra rằng Trần Tầm đã khóa bánh xe trước của hai xe lại với nhau bằng ổ khoá hình
chữ Ư.
“Cậu làm... làm gì vậy?”.
Phương Hồi lén lút nhìn bạn phụ trách xếp xe.
“Không gì cả. Nhưng nếu
hôm nay cậu không nói chuyện với tớ thì chiều đừng có hòng về nhà được”. Trần
Tầm cười rất đắc ý.
“Kiểu gì vậy!”. Phương
Hồi lườm Trần Tầm một cái, nhưng trong lòng lại vui vô cùng: “Nhỡ mọi người
nhìn thấy thì sao”.
“Không sao, cậu đừng khóa
xe nữa, nếu bọn họ nhìn thấy thì bảo cậu không mang chìa khóa!”.
Lúc vào lớp, Phương Hồi
vẫn hơi căng thẳng, cô vẫn chưa hết sợ trò đùa buổi sáng hôm qua, cảm giác bị
mọi người nhìn chằm chằm, nghĩ lại cô vẫn thấy run. Nhưng nhìn Trần Tầm đi
trước, Phương Hồi cảm thấy yên tâm hơn, ít nhất là hiện tại đã có một người
chịu đứng về phía cô, cô không còn lẻ loi nữa, cô đã có một cậu bạn khá ổn ở
bên cạnh, chỉ cần ngẩng đầu lên là nhìn thấy, chỉ mỗi điều này thôi cũng đã
khiến cô yên tâm hơn rất nhiều.
Buổi trưa, Trần Tầm lấy
cơm hộ Phương Hồi và Tiểu Thảo, nhưng Tiểu Thảo vẫn nói có việc với Hà Sa nên
không vào. Phương Hồi ngại ngồi ăn cùng Trần Tầm và bọn họ, một mình cô ngồi ăn
với ba cậu con trai, nhìn cứ kì kì thế nào không chịu, cậu chỉ muốn ngồi ăn với
Phương Hồi. Và thế là tong lúc Phương Hồi từ chối ăn chung với bọn họ, Trần Tầm
lại vẫy Kiều Nhiên và Triệu Diệp đến bàn Phương Hồi như lần trước.
Trước hành động này của
Trần Tầm, Phương Hồi luôn phải chấp nhận một cách bị động. Hôm nay cậu đã mấy
lần làm thế rồi, ví dụ buổi sáng khóa xe, hoặc như vừa nãy xin giấy kiểm tra
toán. Cậu nói quên mang rồi cườ