
m
cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Lúc
mở cửa đi ra, nhìn thấy Trần Tầm luống cuống, sắc mặt của cô từ trắng chuyển
sang đỏ, cuối cùng là chuyển sang tái nhợt đầy tuyệt vọng, cô cúi đầu, né sang
một bên đi qua chỗ Trần Tầm nhưng đã bị cậu kéo lại.
“Có
chuyện gì vậy?”.
“Khó
chịu”.
“Tháng
này em bị chưa? Đầu tháng có phải không? Bị chưa?”. Trần Tầm nói lớn.
Ánh
mắt Phương Hồi lộ rõ vẻ thẫn thờ, cô giằng khỏi tay Trần Tầm, khóe mép hơi giật
giật, nói: “Chưa”.
“M.kiếp!”.
Trần Tầm lật đổ ngay bồn hoa bên cạnh rồi đá vào cửa nhà vệ sinh hai cái,
Phương Hồi dựa vào tường và trượt từ từ, ngồi thụp xuống, cô nhắm mắt lại, nước
mắt lăn dài xuống má.
Nghe
thấy tiếng động, mọi người đều vội chạy ra, Lâm Gia Mạt đỡ Phương Hồi dậy, Thẩm
Hiểu Đường kéo Trần Tầm, Tống Ninh và Kiều Nhiên sốt sắng hỏi sao vậy, nhưng cả
hai đều không nói gì.
Nhân
viên phục vụ cũng chạy ra, nhìn thấy cảnh đổ vỡ liền lên tiếng bắt đền, Kiều
Nhiên vừa xin lỗi người ta vừa đưa mắt ra hiệu cho Lâm Gia Mạt và nói: “Vào
trong ngồi đã! Có chuyện gì sẽ nói sau!”.
Lâm
Gia Mạt gật đầu, dìu Phương Hồi vào phòng, nhưng chưa đi được hai bước, Phương
Hồi lại nôn, lần này cô không còn kịp giấu giếm gì, đẩy Lâm Gia Mạt ra đi được
một hai bước thì lại chống tay vào tường nôn, nhưng không nôn ra được gì.
Lần
này tất cả mọi người đều sững lại, Lâm Gia Mạt run run bước đến vỗ lưng cho
Phương Hồi hỏi: “Cậu sao vậy? Có uống gì đâu mà...”.
“Chắc...
tớ có bầu rồi”. Phương Hồi ngước mắt lên, cười thảm hại nói, Trần Tầm đứng sau
cô hít một hơi rất sâu.
“Phương
Hồi, cậu đừng nói linh tinh, cậu thấy trongkhó chịu thì để tớ đưa cậu về, đợi
chút nhé...”. Kiều Nhiên sốt sắng nói, cậu móc ví tiền ra rồi nhét cho nhân
viên phục vụ 200 tệ rồi vội chạy đến.
“Chắc
là tớ có bầu thật rồi”. Phương Hồi tránh khỏi tay Kiều Nhiên, loạng choạng đứng
dậy nói.
“Làm
gì có chuyện đó! Con của ai! Cậu đi đâu mà có bầu được!”. Lâm Gia Mạt cũng
cuống lên.
Tống
Ninh đứng bên cạnh kéo tay cô: “Thôi
đừng nói linh tinh nữa, để Phương Hồi tự giải quyết, đây là chuyện riêng của
cậu ấy”.
“Cậu
đừng nói linh tinh! Chuyện riêng gì hả! Phương Hồi không thể...”.
Lâm
Gia Mạt chưa nói hết thì bị Phương Hồi ngắt lời, cô cúi đầu xuống nói: “Tớ
không nói đùa đâu, tớ lên giường với người khác nên mới có bầu”.
“Cái
thai là của tôi!”. Đột nhiên Trần Tầm lên tiếng: “Cái thai này là của tôi!”.
Phương
Hồi sửng sốt nhìn cậu, tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn cậu, mọi người đều
sững sờ vì câu nói của cậu, một lúc lâu sau, Thẩm Hiểu Đường - người từ nãy đến
giờ không nói gì mới thẫn thờ bước đến trước mặt Trần Tầm nói: “Trần Tầm, anh
vừa nói gì vậy? Anh nói một lần nữa nghe coi!”.
“Hiểu
Đường, về anh sẽ giải thích cho em, anh...”.
Thẩm
Hiểu Đường giơ tay lên tát bốp một cái vào má Trần Tầm, mắt cô đỏ hoe, trừng
trừng nhìn Trần Tầm rồi hét lớn: “Trần Tầm! Tôi sẽ chia tay với anh! Chia tay
từ bây giờ, chia tay ngay lập tức! Chuyện của mình chấm dứt rồi! Tôi hận anh!
Tôi hận anh!”.
Thẩm
Hiểu Đường quay đầu chạy ra ngoài, Trần Tầm khựng lại nhưng không đuổi theo,
Kiều Nhiên bước đến túm lấy cổ áo cậu và gầm lên: “M.kiếp, ông làm gì vậy! Ông
bỏ Phương Hồi rồi mà còn àm chuyện đê tiện này à! Ông có còn là con người nữa
không!”.
Trần
Tầm không trả lời, Phương Hồi gắng gượng đứng dậy kéo Kiều Nhiên nói: “Không
phải đâu, không phải vậy đâu, đứa bé không phải...”.
“Thôi
đừng nói gì nữa!”. Trần Tầm hất Kiều Nhiên ra nói: “Tôi đưa Phương Hồi đến bệnh
viện kiểm tra, mọi người đừng có đi theo, đây là chuyện của tôi và Phương Hồi,
bọn tôi sẽ tự giải quyết!”.
***
Trần
Tầm kéo Phương Hồi chạy ra khỏi nhà hàng Vũ Hoa, trên xe taxi, Phương Hồi nhìn
Trần Tầm giữa hai hàng nước mắt nhạt nhoà: “Anh làm gì vậy? Anh điên rồi à?”.
“Đúng,
anh điên rồi, em cũng điên thật rồi! Anh không thể chịu đựng những câu nói tự
hành hạ của em được nữa! Anh không thể chịu được một từ nào nữa, anh cũng không
muốn nghe! Em là con gái, không thể như thế được! Em nói như thế bọn họ sẽ
không tha thứ cho em đâu, anh nói như thế này, bọn họ cũng sẽ không tha thứ cho
anh đâu. Nhưng anh chấp nhận việc để bọn họ hiểu lầm, chỉ trích anh. Vì hình
ảnh Phương Hồi trong trái tim anh không phải như vậy! Anh cũng không muốn để
bọn họ nghĩ em là người như vậy! Em sẽ mãi mãi là cô gái trong sáng! Không thể vì yêu anh mà em thay đổi,
không thể thay đổi như vậy được!”. Trần Tầm nói rất quả quyết.
Phương
Hồi nhìn ra ngoài cửa sổ mà nước mắt giàn giụa.
Thẩm
Hiểu Đường rời nhà hàng Vũ Hoa rồi về thẳng ngôi nhà thuê cùng Trần Tầm, đồ đạc
của chị Tân anh Kiệt đã thu dọn xong xuôi, đặt giữa phòng khách, túi xách, hộp
giấy to nhỏ tạo cảm giác thời khắc chia tay đã đến, ga trải giường vẫn là chiếc
ga hôm đập chết con gián đó, gối của hãng Anna mua giảm giá, nói là gối nhưng thực
ra là hai miếng đệm hình vuông, 19 tệ/chiếc, rất rẻ. Tấm rèm hoa tài giường
được mua ở chợ, 30 tệ, bên trên có hình trái tim, Trần Tầm nói nhìn cái này có
cảm giác giường nằm rất dễ chịu và rất không trong sá