
anh hùng của ông với đại ca! Ông vào mà nghe,
nếu thiếu gì thì phải bổ sung ngay đi!”.
“Haizz,
hôm nay tôi chẳng có sức để ngồi với các ông đâu, vừa phải phục vụ một em xong,
người đang yếu lắm!”. Quảng Cường nằm vật xuống giường Trần Tầm nói.
“Thế
thì phải uống ngay thôi! Hôm nay cho phép ông gục trước! Không phạt ông đâu”.
Trần Tầm tung cho cậu ta một lon bia và nói.
“Thôi!
Tôi mà uống nữa thì thăng thiên mất, có còn lạc không? Thịt bò khô cũng được!
Đói quá!”. Quảng Cường lại tung trả lại nói.
“Tôi
vẫn còn một cái bánh rán đấy, chỉ có điều hơi nguội, ông có không?”. Vương Thâm
Chiêu đứng dậy nói.
Quảng
Cường búng tay một cái thật kêu rồi nói: “Tốt quá! Đại ca, đại ca đúng là người
đàn ông mẫu mực của thế kỉ mới! Ưu điểm là chu đáo, nhược điểm là quá chu
đáo!”.
“Đừng
có nịnh đại ca của bọn tôi, tôi hỏi ông, lần này rơi vào tay bà nào mà ra nông
nỗi này?”.
“Ông
đừng nói như vậy! Lần này chắc chắn là gái trinh 100%!”.
“Thôi
đi! Nếu ngây thơ như vậy thì làm sao ông như người sút lưng vậy?”. Tống Ninh
ném một hạt lạc sang nói.
Quảng
Cường liền đón lấy và bỏ ngay vào miệng: “Nhìn ông là biết chỉ được cái mồm,
chưa được nếm mùi! Chẳng có kinh nghiệm gì cả! Chính vì là gái trinh nên mới mệt nhất! Cái này chắc chắn Trần Tầm
cũng biết, con gái lần đầu tiên vừa căng thẳng vừa chẳng biết gì, ông bảo làm
sao mình dám lỗ mãng tống ngay vào được? Đành phải dần dần theo trình tự thôi,
lại vật lộn một tiếng đồng hồ mới ra được! Con bé đó chủ động yêu cầu, đau lắm
mà vẫn bảo muốn cảm nhận thêm một lúc, ông bảo như thế không mệt sao được!
Nhưng nhìn thấy vết máu tôi cũng thấy bõ công!”.
“Thôi
đừng bẻm mép nữa! Hành ông lâu như vậy chắc chắn là đồ giả rồi!”. Tống Ninh và
Trần Tầm cười nói.
“M.kiếp!
Các ông chẳng biết đếch gì cả, nếu tôi không nói ra tên chắc các ông không tin
đúng không, tôi nói cho các ông biết nhé, con bé này cùng trường với bọn mình,
có chứng cứ rành rành nhé, nếu không tôi bốc phét với các ông làm gì!”.
“Ai
vậy? Ông nói nghe xem nào! Xem con bé nào xui xẻo bị ông phá đời hoa nào!”.
Tống Ninh ngước mắt lên hỏi.
“Hơ
hơ, cùng khoá với bọn mình, khoa Marketing, tên Phương Hồi”. Quảng Cường nói
rất đắc ý>Tên Phương Hồi tựa như tiếng sét giữa trời quang, khiến cả ba cậu
đều sững sờ, cả căn phòng chìm trong im lặng. Trần Tầm đã ngà ngà say, nghe
thấy vậy chợt bừng tỉnh, cậu cảm thấy huyệt thái dương giật lên từng hồi, rồi
cậu trợn mắt nhìn Quảng Cường như nhìn kẻ thù, đôi mắt đỏ rực.
“Ông
vừa nói gì hả?”. Trần Tầm bước đến, túm ngay Quảng Cường đang nằm trên giường
dậy: “Ông nói lại lần nữa xem nào!”.
“Phương
Hồi, ông làm sao
vậy?”. Quảng Cường ngơ ngác hỏi.
“Tôi
đ. ông nội ông!”. Trần Tầm gầm lên, tung ngay một quả đấm vào Quảng Cường khiến
cậu ta ngã vật xuống đất.
Tống
Ninh và Vương Thâm Chiêu đã hiểu ra vấn đề, một đứa ôm chặt Trần Tầm, một đứa
đỡ Quảng Cường dậy. Trần Tầm đấm đá Quảng Cường như người lên cơn điên, Quảng
Cường cũng lấy đà xuống tấn, vừa xắn tay áo vừa chửi: “Trần Tầm, ông điên à!
M.kiếp! Say rồi phỏng? Tôi đâu có động đến em Hiểu Đường của ông đâu, đang yên
đang lành nổi cơn gì vậy? Phương Hồi là chị gái hay em gái ông hả? Tôi đâu có
hiếp dâm nó đâu, nó tự tìm đến tôi đó chứ, liên quan đếch gì đến ông!”.
“Mày
nói gì? Mày nói lại lần nữa nghe coi! Tao sẽ cho mày biết tay!”. Trần Tầm vớ
ngay chiếc ghế choảng vào Quảng Cường.
Bị
đánh như vậy, Quảng Cường cũng cáu tiết, đập ngay một phích nước định rạch vào
người Trần Tầm, Vương Thâm Chiêu phải lấy hết sức bình sinh mới kéo được cậu ta
lại và đẩy ra ngoài cửa.
Ra
đến cửa rồi, Quảng Cường vẫn không chịu yên, còn quát lớn: “Nói cho mày biết
nhé Trần Tầm, tao thấy đã lắm! Nếu mày cũng thích nó thì cứ việc tìm, đâu có
phải đức hạnh gì đâu mà giả vờ với tao!”.
Bên
trong lại thêm một tiếng đập nữa vang lên, một lát sau có tiếng bật khóc của
Trần Tầm. Lúc này ngoài cửa đã có khá đông người ngó vào, có cả bạn của hai
đứa, đang đị vào can, nhưng nghe thấy tiếng khóc, tất cả đều sững lại, Quảng
Cường cũng sững lại, bọn họ chưa bao giờ thấy Trần Tầm bộc phát
như vậy và cũng chưa bao giờ nghĩ cậu lại như thế, Quảng Cường không quát nữa
mà kéo Vương Thâm Chiêu hỏi: “Phương Hồi và Trần Tầm có quan hệ gì vậy? Sao hắn
ta lại thế nhỉ?”.
“Phương
Hồi là mối tình đầu của Trần Tầm”. Vương Thâm Chiêu thở dài nói: “Ông cũng coi
trời bằng vung quá, Phương Hồi rất tốt, sao lại dính vào ông nhỉ...”
“M.kiếp!
Tôi đâu có biết...”. Quảng Cường xoa xoa khuôn mặt bị đánh sưng vù, quay đầu
lại khua tay với đám đông nói: “Thôi giải tán đi! Không có gì đâu! Chỉ hiểu lầm
một chút thôi mà!”.
Trần
Tầm biết, việc cậu ngồi khóc trên đất, giữa đống vỏ lạc và mảnh vỡ này không ra
thể thống gì, nhưng cậu không thể kìm được nước mắt. Và cậu cũng không biết tại
sao mình lại buồn như vậy, phẫn nộ, đánh bạn, bật khóc đều là một chuỗi phản
ứng tự nhiên, cậu không hề giấu giếm, cũng không thể giấu giếm.
“Đứng
dậy đi, đừng làm vậy”. Tống Ninh đưa tay kéo cậu lên nói.
“Có
thuốc không? Cho tôi đi