The Soda Pop
Năm Tháng Vội Vã

Năm Tháng Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323670

Bình chọn: 10.00/10/367 lượt.

về, mùa đông làm món vằn thắn nát ở nhà Trần Tầm, cùng

Trần Tầm đi mua đồ trong siêu thị gần nhà cậu, xem Trần Tầm, Triệu Diệp, Kiều

Nhiên đá bóng, đi mua nước ngọt cho bọn họ, mặc chiếc áo khoác của Trần Tầm sau

khi bị quệt bánh gato lên khắp mặt hôm sinh nhật, hồi đó Lâm Gia Mạt còn nói cô

mặc rất đẹp, nhìn rất sexy. Cô đã từng nghĩ chuyện sẽ làm đám cưới với Trần

Tầm, nghĩ đến chuyện sẽ làm tình với cậu, nghĩ đến chuyện sinh con cho cậu,

thậm chí đã lén đặt tên cho cả đứa con... Nhưng họ đã chạm vào nhau gì đâu,

người chung chăn chung gối với Trần Tầm bây giờ không phải là Phương Hồi.

Mọi

kỉ niệm đã phai mờ, Trần Tầm đã rời xa cô, Lâm Gia Mạt đã rời xa cô, Kiều Nhiên

đã rời xa cô, Triệu Diệp đã rời xa cô, Phương Hồi ôm vai mình, vừa khóc nức nở

vừa cảm nhận nỗi cô đơn tột độ. Cô nghĩ hay là cách yêu của mình không ổn, càng

yêu say đắm lại càng đau đớn hơn, đã trao gửi tất cả nhưng đổi lại chỉ có sự

lãng quên, tóm lại là những gì mất được đều đã mất, còn gì để giữ gìn nữa?

Sau

khi trời sáng, Phương Hồi loạng choạng đứng dậy, cô nhìn lên cửa sổ của căn hộ

trên tầng bốn và nói tạm biệt, sau đó ra về mà không ngoái đầu nhìn lại, từ đó

trở đi, Phương Hồi đã lựa chọn con đường không b có thể quay trở lại.

***

Hơn

nửa năm đó Trần Tầm không liên lạc gì với Phương Hồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn

gặp Lâm Gia Mạt, mặc dù họ đều muốn nhắc đến Phương Hồi, nhưng không ai nói

được gì, bữa cơm hôm tết không chỉ có máu và nước mắt, mà còn có cả tuổi tuân

tươi đẹp đã vỡ tan của họ. Lâm Gia Mạt đã lựa chọn rời xa Trần Tầm, nhưng cô

không đủ can đảm để quay về với Phương Hồi, không phải mọi thứ mất đi đều lấy

lại được. Trước đây hai người không thiếu chuyện gì để nói, hiện giờ lại chỉ

biết nhìn nhau im lặng, cộng với việc mỗi người có một nhóm bạn bè riêng, cuối

cùng cũng ngày càng gặp nhau ít hơn. Sau đó qua Tống Ninh, Trần Tầm mới biết

được chuyện của Lâm Gia Mạt, cậu ta thường xuyên than thở Lâm Gia Mạt thế này,

Lâm Gia Mạt thế kia, thời gian đó, ngày nào Tống Ninh cũng ở bên Lâm Gia Mạt,

cùng đi ăn, cùng học từ mới tiếng Anh gì đó, giữa bọn họ cũng có cái gì đó khá

mờ ám, nhưng vẫn ở mức trên tình bạn dưới tình yêu. Nghĩ đến đợt mới nhập học,

Tống Ninh không biết gì về tên cô, còn cô thì suýt bị Cao Khả Thượng hiểu lầm

là người yêu của Trần Tầm, giờ nhìn lại sự thân sơ hiện nay, Trần Tầm cũng cảm

thấy buồn.

***

Trần

Tầm nói đợt đó Lâm Gia Mạt đã từng nói với cậu một câu rằng: “Trần Tầm, cậu

không biết Phương Hồi yêu cậu thế nào đâu. Tớ không phản đối chuyện cậu và Thẩm

Hiểu Đường yêu nhau, tớ cũng biết tình yêu không thể nghe theo sự điều khiển

của lí trí, nhưng tớ thương Phương Hồi. Cậu ấy rất ngờ nghệch, tớ không sợ cậu

ấy yêu cậu mà chỉ sợ cậu ấy hận cậu, hận cậu nhưng lại không muốn làm tổn

thương đến cậu, như thế cậu ấy sẽ làm tổn thương chính mình”.

Đợt

đó Trần Tầm chỉ thấy hơi buồn, nhưng cũng không để ý lắm và đợi đến khi cậu

hiểu ra được điều Lâm Gia Mt nói có nghĩa là gì thì mọi chuyện đều đã muộn.

Không

phải Trần Tầm đã quên hẳn Phương Hồi, cũng không phải cậu không nhớ cô, mà cậu

cảm thấy sau hôm nói chuyện đó, cả hai đã hiểu ra rằng việc rời xa nhau có lẽ

sẽ tốt hơn là để mọi chuyện diễn ra mập mờ. Hơn nữa cậu và Thẩm Hiểu Đường sống

chung với nhau ở ngoài nên cũng không hay gặp nhau trong trường n>Chỉ có một

lần, đó là hôm chuẩn bị diễn ra kì thi tiếng Anh cấp 4, qua Tống Ninh, Trần Tầm

lấy được đề bài luận mà mọi người đồn thổi là sẽ thi trong kì thi tiếng Anh cấp

4, cậu cũng không dám truyền tay nhiều người, sau khi đưa cho Thẩm Hiểu Đường

một đề, cậu nghĩ cũng nên đưa cho Phương Hồi. Tối đến sau khi đi ăn với Thẩm

Hiểu Đường ở ngoài, Trần Tầm liền nói là về kí túc xá lấy đồng hồ rồi một mình

về trường.

Tần

ngần một lúc dưới sân khu kí túc của Phương Hồi, cuối cùng Trần Tầm vẫn quyết

định nhắn tin cho cô, bảo cô xuống. Phương Hồi nhắn lại muộn rồi phải đi ngủ,

thái độ rất lạnh nhạt. Trần Tầm sốt ruột, vội nói là đề thi tiếng Anh, bảo cô

phải xuống ngay. Nhưng tin nhắn tiếp theo của Phương Hồi đã khiến cậu sững

người, cô viết: “Không cần đâu, cảm ơn anh, em không đăng kí thi”. Trần Tầm

đứng một lát dưới sân rồi mới chậm rãi ra về, cậu không biết Phương Hồi không

đăng kí thi thật hay là chỉ đơn thuần là không muốn gặp cậu, nhưng bất luận là

lí do nào thì cũng có thể nhận ra được một điều rằng dường như Phương Hồi đã

bắt đầu một cuộc sống mà cậu không hề hay biết và gạt cậu ra ngoài cuộc sống

đó. Mặc dù đã có sự chuẩn bị trước về mặt tinh thần, nhưng vẻ xa lạ và lạnh

lùng này vẫn khiến Trần Tầm cảm thấy buồn, cậu nhớ chiếc bóng mảnh dẻ của

Phương Hồi, đột nhiên cảm thấy hình như cậu không muốn Phương Hồi quên mình,

giống như cậu không quên Phương Hồi vậy.

Trần

Tầm vừa nghĩ vừa quay về căn nhà mình đang thuê, lúc đứng ngoài cửa nghe thấy

tiếng Thẩm Hiểu Đường, cậu mới bừng tỉnh gạt đi suy nghĩ kì quái này. Một điều

trùng hợp là anh Kiệt và chị Tân lại cãi nhau, nguyên nhân là do anh Kiệt liên

lạc với người yêu cũ, nhân lúc chị Kiệt không