
sẽ chết đói mất. Còn có, nếu như đem những tù
nhân trong ngục tạm thời thả ra, giao nhiệm vụ trợ giúp huyện nha phát
chẩn cứu tế cho họ, đổi lại, để họ nhận được lượng lương thảo gấp đôi
phát cho dân thường thì sao ? Biện pháp này cũng không tồi nha.” Trời ạ, Hoàng Thượng, người đừng có cắn ta nữa !
Đem tấu sớ một tràng đọc luôn miệng, ngay đến biện pháp giải quyết
cũng đều nói ra, cái đầu nhỏ nhắn rất nhanh chuyển sang hướng khác,
tránh cho người ở phía sau cắn cắn mình.
Nghe nàng nói vậy, lúc đầu Thanh Vũ có điểm sửng sốt.
Hắn chỉ là thuận miệng bảo nàng đọc tấu chương khẩn, không nghĩ nàng còn có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết cho hắn.
“Nếu chúng không chịu thì sao ?” Hắn trầm ngâm. Biện pháp này thoạt
nghe thì đơn giản, dễ thực thi, nhưng là, từ trước đến nay cũng chưa
từng có người nào sử dụng.
“Không đâu. Ai mà chẳng đều muốn sống sót, nếu có thể nhận được gấp
đôi lương thảo so với người bình thường, đổi là ta, ta cũng sẽ nhận công việc này.” Phát hiện không còn bị cắn nhẹ sau gáy nữa, nàng lén thở
phào nhẹ nhõm, không chút suy nghĩ liền trả lời ngay, nhân tiện hướng
đầu ra xa một chút, tránh bị hắn tác quái.
Thanh Vũ cười nhẹ, hỏi tiếp: “Nếu như đem những tù nhân đó thả ra, chúng mà lại gây nháo loạn thì sao ?”
Nguyễn Chiêu Hỉ cụp mi xuống, lẩm nhẩm nói: “Ngốc ạ, có thể được tự
do, có ai lại không muốn ? Chỉ cần nói với họ, nếu như tham gia vào công việc cứu tế lần này thì sẽ được miễn giảm án, họ không tranh nhau làm
mới lạ. Từ đó, nhân lực cũng tạm coi là đủ, tình hình thiên tai có thể
tốt hơn lên đôi chút, số người chết cũng sẽ giảm đi trông thấy, cũng có
thể đợi được đến chuyến chuyển lương kế tiếp, như vậy không tốt sao ?
Hơn nữa, sau khi thiên tai qua đi, lượng khất cái cũng sẽ không nhiều
như mọi khi, đúng không ? Dù sao cũng không ai muốn phải đi làm khất
cái.”
Thanh Vũ chậm rãi nhướn mi, thần sắc có điểm phức tạp nhìn nàng.
Nàng bị hắn nhìn chăm chú, lạnh cả da đầu, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy ? Ta nói gì lỡ lời sao ? Hay là ta nói chuyện rất không có quy củ ? Nếu ta có nói hoặc làm gì sai, người nhất định phải nói ta biết, tránh cho
ta mắc đi mắc lại lỗi lầm, ngày nào đó khiến người trách tội.”
Nàng tuy rất rõ mọi quy củ trong cung nhưng mỗi lần đối mặt với hắn, nàng đều nói đến quên hết cả chừng mực.
“…Nàng sao lại mắc sai lầm ? Điều nàng nói rất có tình, có lý, bảo
trẫm phải phạt nàng thế nào đây ?” Hắn hướng đôi má phấn nộn của nàng
hôn nhẹ một cái. “Chiêu Hỉ, nàng luôn mang đến sự vui vẻ cho trẫm.”
“Thật sao ?” Nàng ngẩn người, không hiểu.
“Kế tiếp, nàng lại bồi trẫm nhìn một cái, trên đỉnh Thất Tinh quanh
năm tuyết phủ, song mỗi khi vào hạ, tuyết ở lưng chừng núi bị tan thành
nước, lượng tuyết tan khá lớn, nước theo dòng chảy xuống chân núi gây ra đại nạn cho dân chúng cư ngụ nơi đây. Những nạn dân của trấn Tây Lộc
dưới chân núi, hiện đổ xô về phía thành Bắc làm khất cái, nàng nói xem,
chuyện này nên xử lí ra sao ?” Cánh tay thon dài hơi vươn ra, đem một
tấu chương khẩn kéo tới trước mặt nàng.
Nguyễn Chiêu Hỉ nghe vậy liền há hốc mồm.
Chuyện này …. làm sao mà nàng biết được ?
“Ta … Ta không biết …”
“Nếu như nàng nói không biết, vậy trẫm cần phải phạt nàng !”
“Không phải người nói sẽ không phạt ta sao ?” Nàng nhỏ giọng kháng
nghị, bên cổ lại xuất hiện cảm giác tê dại ấm nóng, ẩm ướt, khiến nàng
thấy ngứa.
Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng, cắn nhẹ cần cổ thon thả của nàng, tuy
không đau chút nào nhưng khiến nàng không ngừng né tránh vì ngứa.
Từ trước đến nay, trong Kiền Nguyên cung luôn quạnh quẽ, trang
nghiêm, lần đầu tiên truyền ra những tiếng cười đùa lảnh lót, bên cạnh
đó còn có tiếng cười trầm thấp, thanh sảng của nam nhân.
Thần không biết quỷ không hay, Quan Ngọc lui đến bên ngoài điện, nghe những tiếng vui đùa ầm ĩ bên trong truyền ra, ý cười nhợt nhạt xuất
hiện trên môi, nhìn một trời tuyết rơi lả tả, trong bụng thầm vui mừng,
cao hứng cho chủ tử của mình.
±
Trong Phất Nguyệt điện, từ bên dưới lớp ti bị trên giường truyền đến những thanh âm rất nhỏ.
“Hoàng Thượng, người nhất định phải ôm ta ngủ sao ?”
“Trẫm sợ nàng lạnh.”
Nhưng nàng đã cảm thấy ấm hơn nhiều rồi nha. Tuy nghi hoặc đầy bụng
song Nguyễn Chiêu Hỉ vẫn ngoan ngoãn nằm trong vòng ôm quen thuộc, hưởng thụ cái ôm ấm áp của hắn. Chỉ là …. không khí trầm tĩnh, ấm áp này diễn ra không lâu lắm.
“Hoàng Thượng, sao người lại cắn ta ?” Trong thư phòng ở Kiền Nguyên cung ngoạn cả chiều còn chưa đủ sao ?
“Trẫm thích chọc nàng cười.”
Nhưng lúc này nàng không muốn cười tẹo nào. Cả người dần nóng lên
theo những nụ hôn từ cổ, dần chuyển đến má, cuối cùng tiện đà đậu trên
môi nàng, của hắn.
Bị hôn đến thất điên bát đảo, tóc dài xõa tung khắp long sàng, ý loạn tình mê, má phấn ửng đỏ, cả người vô lực lại mẫn cảm cảm giác được bàn
tay của hắn đang dần tiếp nhập vào trong y phục của nàng.
“Hoàng Thượng, người nói muốn đến thành Bắc thị sát chuyện dân tình, tốt nhất là an phận một chút.”
“An phận ?” Hắn khẽ nhíu mày, bàn tay to lớn không cần nhiều sức lực
cũng thoát được n