
hững né tránh của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực no
đủ dưới lớp y phục.
Nguyễn Chiêu Hỉ gạt bàn tay không an phận dưới áo ra, có chút hờn dỗi nói: “Hoàng Thượng, người bảy ngày mới được viên phòng một lần.”
“Nàng nhớ rất rõ a …” Đôi mắt tràn đầy dục niệm, Thanh Vũ hôn nhẹ lên cần cổ phấn nộn của nàng.
“Không phải ta nhớ rõ mà là Kính Sự phòng ghi lại …” Hả ? Y phục của nàng bị cởi hết từ lúc nào vậy ?
“Điều trẫm muốn chẳng lẽ cũng phải chiếu theo quy củ ?”
“Không phải, chỉ là … người …”
Còn chưa nói dứt lời, miệng của nàng đã hoàn toàn bị chặn lại, bị hắn gắt gao ôm lấy trong vòng tay ấm áp.
Nàng hiểu được, tư vị của hạnh phúc, đại khái là như vậy đi ?
Nhưng, vì sao, trong lòng nàng vẫn bất an như vậy ?
±
Có lẽ là do Bách Định vương nói muốn đi xem xét thực trạng thiên tai
cho nên sớm hôm sau, bốn bề lặng gió, tuyết cũng ngừng rơi, ngay đến
vầng thái dương lâu ngày không thấy cũng phá lệ xuất hiện, chiếu rọi
những tia nắng ấm áp.
Sau khi dùng qua tảo thiện[2'>, hoàng liễn[3'> chậm rãi lăn bánh rời khỏi hoàng cung. Từ xa cũng có thể trông thấy một đoàn dài nạn dân đang đứng xếp hàng chờ đến lượt mình. Tri phủ biện
kinh cùng nha dịch đang luôn tay luôn chân phát gạo, quần áo cùng ngân
lượng cho người dân xung quanh.
“Hoàng Thượng giá lâm !”
Hoàng liễn một đường phi đến, dân chúng xung quanh tự giác lui lại,
nhường ra một con đường nhỏ ở giữa, chỉ chờ được một lần diện kiến long
nhan. Chờ cho thái giám phía trước thông báo một tiếng, đoàn người hai
bên đều nhịn không được tò mò mà hướng hết sự chú ý lên xe ngựa, hoàn
toàn không xem những nha sai đang ra sức ra dấu im lặng vào mắt. Những
tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng hoan hô vang lên bên ngoài khiến cho
Nguyễn Chiêu Hỉ càng không có dũng khí bước xuống khỏi hoàng liễn.
“Sao vậy, nàng muốn ở trên xe ư ?” Ngồi bên cạnh nàng, Thanh Vũ hơi nghiêng đầu, trêu đùa.
“Có thể chứ ?” Nàng gượng gượng cười.
“Không thể.”
Thế còn hỏi làm chi ? Vừa hơi hé miệng đã thấy hắn vén rèm, bước
xuống khỏi xe ngựa, chìa tay hướng nàng chờ đợi. Không còn cách nào
khác, nàng đành phải đưa tay ra, nắm lấy tay hắn, bước xuống xe, mắt vẫn không quên trừng trừng lườm hắn. Chỉ nghe thấy xung quanh truyền lại
những lời xì xầm nho nhỏ, hình như còn chỉ trỏ gì đó.
“Ngẩng đầu lên đi, dưới đất không có ngân lượng đâu, ngân lượng ở hết trên bàn kia kìa.”
Nghe vậy, Nguyễn Chiêu Hỉ ngẩng phắt đầu lên, sự chú ý dồn hết lên
cái bàn cách hai người mấy bước chân nọ. Quả thực trên bàn có rất nhiều
hòm gỗ, lại gần hơn liền có thể thấy rõ những thỏi ngân lượng lấp lánh
ánh vàng bên trong. Tất cả đều là ngân lượng lấy ra từ quốc khố, thoáng
chốc, trong mắt nàng chỉ còn có những tia sáng lấp lánh của ngân lượng.
“Oa….” Trời ạ, lớn bằng này rồi, lần đầu tiên nàng mới được tận mắt
trông thấy nhiều ngân lượng như vậy. Dưới ánh mặt trời, ngân lượng không ngừng phát ra những tia kim quang chói mắt, lọt vào mắt nàng liền khiến cho trái tim nhỏ bé trong lồng ngực đập loạn nhịp. Nàng sắp không thừa
nhận được kinh hỉ lớn lao trước mắt.
“Nàng sao vậy ?” Nhìn nàng cười đến híp cả mắt nhưng lại khó chịu mà ôm lấy ngực, hắn không khỏi thấy buồn cười.
“Nhiều ngân lượng quá …” Nàng cao hứng nói.
“Tưởng cái gì, sau khi hồi cung, trẫm sẽ dẫn nàng đến xem quốc khố.”
“Thật chứ ?” Nàng bày ra vẻ mặt đứng đắn hỏi.
“Quân vô hí ngôn.”
“Được, được, người nhất định phải nhớ kĩ đó, không được gạt ta!” Có
cơ hội chính mắt nhìn thấy núi vàng trong ngân khố, nàng nhất định phải
chuẩn bị tinh thần thật tốt.
Thanh Vũ thấy vậy không khỏi lắc đầu, nắm tay nàng bước tới bên chiếc bàn dài, lắng nghe tri phủ nói về thực trạng cứu trợ nạn dân gặp thiên
tai cùng với chuyện bố trí chỗ ở cho nạn dân.
Nguyễn Chiêu Hỉ từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn thủy chung dừng lại trên
đống ngân lượng cao ngất trên bàn. Nhưng nàng lại phát hiện ra, nạn dân
đến xin lĩnh tiền càng lúc càng nhiều, ngân lượng trên bàn càng lúc càng vơi đi, lòng có điểm đau đớn.
Cả đời này chuyện nàng hứng thú nhất chính là kiếm tiền, cho dù ngẫu
nhiên giở chút thủ đoạn nhưng tốt xấu gì những đồng tiền nàng vất vả
kiếm được cũng là những đồng tiền quang minh lỗi lạc. Nhưng bên trong
đám người kia, rõ ràng có rất nhiều tên chơi bời lêu lổng, vì cớ gì bọn
chúng lại không cần làm việc cũng có thể ngồi mát ăn bát vàng ?
“Sao thế ?” Phát hiện sắc mặt nàng có điểm khác thường, Thanh Vũ đứng bên cạnh không khỏi cúi đầu, thấp giọng hỏi.
Nàng ngoảnh mặt làm lơ, đôi mắt nhìn thẳng vào những người đang nhận
lĩnh tiền, thẳng đến khi có một người tới lượt, bước lên chờ nhận tiền,
nàng chỉ thẳng vào hắn, lớn tiếng chất vấn —
“Ngươi! Ngươi căn bản không phải là khất cái, vì sao cũng xếp hàng chờ lĩnh tiền cứu trợ ?”
Kẻ bị điểm trúng nhất thời ngốc lăng, ngân lượng cầm trong tay cũng
không biết là nên trả về hay vẫn giữ lấy, chỉ có thể sững sờ chôn chân
tại chỗ.
“Ngươi không phải là khất cái ?” Thanh Vũ nheo mắt lại, tri phủ biện
kinh đứng bên cạnh ánh mắt khẽ lưu chuyển, lập tức một đám nha dịch tiến lên.
“Xin Hoàng Thượng th