
uát lên: “Em biết không, anh ghét nhất cái loại tính cách này đấy, có chuyện gì thì em cứ nói thẳng, đừng giống như mấy đứa con gái nhăn nhăn nhó nhó thế.”
“Em vốn là con gái, cứ đáng ghét như thế đấy, anh đi tìm đàn ông đi nhé!”
Vệ Bắc biết mình bị kích động mà nói sai, nhưng mà cô nhóc này nói cũng hơi quá đáng thật, vì vậy anh vừa tức giận vừa kích động, một lần kích động lại nói sai, anh nói: “Em như vậy, mẹ nó, không bằng anh đi tìm đàn ông cho xong !”
Do lần này quá kích động khiến cho bảo vệ khu chung cư nghe thấy, khiếp sợ nhìn hai người.
Cãi nhau bị người ta trông thấy quả thực là rất xấu hổ, Diệp Sơ đỏ mặt lên, trừng mắt nhìn Vệ Bắc: “Thích thì anh cứ đi tìm, em về.” Nói xong, cô đi bịch bịch lên nhà.
Để lại Vệ Bắc một mình dưới nhà, cãi nhau với cô xong một cục tức nổi lên trong lòng, sững sờ miễn cưỡng nuốt xuống.
Mẹ nó chứ, cãi nhau với anh một lát sẽ chết à!
Anh buồn bực hung hăng đá một phát vào hòn đá ở dưới chân. Tần Dao biết chuyện con trai và Diệp Sơ cãi nhau tối hôm đó.
Nhưng lại không hề hay biết chuyến này Vệ Bắc trở về là để ra mặt gia đình Diệp Sơ, bà chỉ biết con trai nói mùng một tháng năm phải về nhà, trong lòng cũng thấy kì lạ, cậu con trai không biết nghe lời kia bỗng nhiên biết nhớ nhà từ khi nào vậy, nghỉ có ba ngày cũng đòi về nhà.
Nhưng mà bà lại nghĩ, tâm tình của cậu con trai, vượt ngàn dặm xa xôi cũng không phải là để gặp mẹ, cũng không chỉ để nhìn cha, mà là để gặp bạn gái của nó.
Vừa nghĩ như tế, Tần Dao cũng hiểu, không hỏi thêm nhiều, nào biết vừa về nhà , con trai đã vác bản mặt thối, không nói tiếng nào nhốt mình trong phòng, giống như ai thiếu nợ nó một trăm vạn không bằng.
Hay là lại cãi nhau sao?
Trong lòng Tân Dao có chút lo lắng, liền đi hỏi Vệ Bắc, hỏi mấy lần, Vệ Bắc không chịu nói, cuối cùng Tần Dao nổi giận: “Con không còn coi ta là mẹ nữa hả? Không nói đúng không, không nói thì ta gọi điện hỏi Diệp Tử!”
Đây đúng là một đòn chí mạng, Vệ Bắc lập tức chịu thua, không tình nguyện kể hết với mẹ.
Vệ Bắc còn chưa nói hết, Tần Dao liền nổi giận, đưa tay gõ vào đầu con trai mấy phát: “Tên tiểu tử thối này, đồ ngu ngốc!”
Vệ Bắc không nghĩ bà mẹ này lại mắng mình, càng thêm nổi giận: “Mẹ, làm gì thế, con không làm sai gì cả”
“Không làm gì sai hả? Lặp lại lần nữa , ta đánh chết con!” Tần Dao giận đến mắng người: “Ta hỏi con, chuyện đến nhà Diệp Sơ lớn như vậy, sao lại không nói với ta?”
“Người đi là con, không phải mẹ, có cái gì mà phải nói…”
Vệ Bắc làu bàu một tiếng, Tần Dao tức đến hộc máu: “Làm sao ta lại sinh ra đứa con ngu ngốc thế này chứ? Ta hỏi con, con lấy thân phận gì để đến Diệp gia?”
“Đương nhiên là bạn trai”
“Bạn trai cái đầu con! Đúng ra phải là đối tượng kết hôn!” Tần Dao nói
Vệ Bắc bị mắng mỏ, sửng sốt một hồi lại hỏi: “Có gì khác nhau sao?”
“Khác nhau lớn lắm! Bạn trai là để yêu đương, đối tượng kết hôn mới là người kết hôn trong tương lai, con đi gặp gia đình bọn họ, nghĩa là để mẹ mẹ của con bé có đồng ý để con là con rể của bà ấy không, con làm con rể nhà bọn họ, Diệp Tử chính là con dâu của ta, con nói xem, điều này có quan hệ đến ta không?”
Câu này là hỏi khó Vệ Bắc rồi.
Anh thật sự không nghĩ nhiều như thế, chỉ một lòng muốn mẹ Diệp Sơ chấp nhận quan hệ của anh và Diệp Sơ, hoàn toàn không ý thức được lần gặp mặt này là bọn họ muốn nói đến vấn đề cưới gả sau này.
Mao chủ tịch đã nói, không lấy kết hôn làm nền tảng, thì yêu đương cũng chỉ là đùa giỡn lưu manh
Vệ Bắc thừa nhận mặc dù thỉnh thoảng anh cũng đùa giỡn lưu manh trên người Diệp Sơ, nhưng không phải là để vui đùa, anh có thể kiên trì trông chừng cô nhiều năm như vậy, rõ ràng từ lâu anh đã chuẩn bị cả đời này ở bên cô.
Mà cô, chắc chắn cũng nghĩ như vậy
Suy nghĩ như thế, anh mới ý thức được suy nghĩ của mình đối với chuyện này thật đúng là coi như trò đùa rồi
Nhưng là, chuyện cũng đã xảy ra rồi, giải quyết như thế nào đây? “Chẳng mẹ muốn con sang đó lần nữa?” Vệ Bắc hỏi
“Đi cái gì? Mặc dù ta rất thích Diệp Tử làm con dâu, nhưng chúng ta cũng đâu có kém cỏi, nếu con mặt dày đi sang đó lần nữa, đến khi kết hôn, sẽ không có địa vị.”
Vệ Bắc càng không hiểu nổi: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Dĩ nhiên việc làm vẫn phải làm! Nhưng không phải con làm, ngày mai con cứ quay về trường học,”án binh bất động” là được, trách nhiệm mẹ của con…” Tần Dao cười ý vị: “Ta sẽ đối phó với Hoàng Thái Hậu”
Ôm một bụng nửa tin nửa ngờ, ngày hôm sau Vệ Bắc quay về thành phố C
Thật ra sau khi quay về, anh đã muốn làm hoà với Diệp Sơ, nhưng xét thấy lời cảnh cáo của mẹ, anh nhịn lại, sau khi trở về trường học vẫn “án binh bất động:, cố chịu đựng không liên lạc với Diệp Sơ.
Cứ chịu đựng như thế, đảo mắt đã đến tháng Sáu
Trung tuần tháng sáu, đến lúc Vệ Bắc không thể chịu nổi nữa, thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Diệp Sơ: “Khi nào anh về?”
Đây là lần đầu tiên họ liên lạc sau lần cãi nhau hơn một tháng trước, cố kiềm chế sự vui sướng trong lòng, Vệ Bắc nhắn lại: “Khoảng đầu tháng bảy”
“Đến lúc đó có thể về sớm không?” Diệp Sơ lại hỏi
Lời này trong mắt anh, đừng nói là có thể, dù c