XtGem Forum catalog
Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323052

Bình chọn: 10.00/10/305 lượt.

vang lên một lần nữa.

Tần Ương đi vào phòng mình, cởi áo khoác treo lên giá, sau mới nhấc ống

nghe: “Bạn gì đó ơi, được rồi, được rồi, không nên gọi mãi như vậy nữa,

cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Mọi người bên ký túc xá của bạn đều đã

biết Thẩm Tấn nhà ta thật ra vẫn chỉ là một chú trống choai mà thôi.

Chúc mừng bạn, không dễ gì mà giữ mình được như thế, phải tiếp tục kiên

trì, nỗ lực vươn lên, giữ vững thành tích!”

Nói đến đây, không nén

được nữa, Tần Ương ngật cổ cười to, tiếng cười vỡ ra, át cả tiếng khóc

thương nức nở đang ỉ ôi truyền ra từ phía phòng khách.

“Đằng ấy cố ý…” Đầu dây bên kia tuyệt vọng gào lên, “Giỏi lắm! Cậu bày mưu hay lắm! Tần Ương, cậu! Cậu chơi tôi!”

Tần Ương cười thật khẽ: “Thế thì sao?”

Từ phòng bếp hừng lên mùi thơm đặc trưng của món thịt kho tương vừa chín tới, ngào ngạt, nồng đậm.

Bên ngoài cửa sổ, nắng chiều bảng lảng, hoàng hôn dần buông…

.

………

Nhớ lại năm ngoái, Valentine đến và đi khi nào cũng chẳng hay.

Năm cuối cấp, bao nhiêu thời gian đều vùi đầu vào việc học hành thi cử,

lấy đâu thời gian rỗi và tâm tình tốt để tận hưởng kỳ lễ rất có ý vị đối với tuổi trẻ kia? Đến khi thầy dạy toán vừa lau mồ hôi trên trán vừa

bảo tan lớp: “Được rồi, hôm nay học đến đây thôi” thì đồng hồ cũng đã

chỉ đúng tám giờ tối mất rồi.

Cửa vừa mở ra, một trận gió đã ùa vào,

cả người lạnh run. Bóng đêm mùa đông mênh mông phủ trùm lên quang cảnh

thành phố. Cả ngày dài nhốt mình trong phòng học, tuy mệt mỏi rã rời

nhưng vẻ hưng phấn trên mặt Thẩm Tấn vẫn không sao giấu đi được.

Lễ

tình nhân năm nào cùng thế, các cửa hàng quanh trường luôn có những

chương trình giảm giá ưu đãi để thu hút khách hàng. Tám giờ tối, chỉ còn mỗi một quán trà sữa kia còn mở cửa, lúc tính tiền, cô nhân viên thu

ngân còn cười cười gửi tặng thêm một thanh chocolate nho nhỏ. Cho đến

tận khi chuyến xe cuối ngày đã xuất phát rời bến và lãng đãng trôi đi

giữa một thành phố đã lên đèn, hai bên vẫn còn đang tranh nhau xem ai là kẻ được phần thanh chocolate ấy. Dù chỉ vỏn vẹn mấy tiếng đồng hồ nữa

thì cái gọi là ‘lễ tình nhân’ này cũng đã trôi qua thì vẫn có tư vị ngọt ngào của riêng nó.

Chuyến xe cuối ngày khá đông hành khách, đa số

đều là bọn học sinh cuối cấp đang trên đường trở về nhà, mệt mỏi gác đầu vào cửa xe ngủ gà ngủ gật. Tìm mãi, mới có một ghế đơn bên cạnh cửa sổ

phía cuối xe. Thẩm Tấn ngồi trên ghế, Tần Ương ngồi trên đầu gối cậu ta. Khoảng cách chật hẹp khiến đôi bên gần như kề sát bên nhau, trà sữa

nóng rực lan qua lớp vỏ mỏng manh phủ khắp các đầu ngón tay, rồi lan dần đi khắp toàn thân.

Bên ngoài xe, gió lạnh thổi rin rít, đập thình

thình vào cây cối và bảng hiệu hai bên đường. Tần Ương lười biếng dựa

vào người Thẩm Tấn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy quãng đường xe vừa đi

qua, những dải lụa cầu vồng năm màu tung bay phần phật trong gió. Những

sắc màu rực rỡ cứ thế loang dần vào lòng bóng đêm sâu thẳm.

“Bạn gái

cậu đâu rồi?” Nhớ lại, trên đường về ngày hôm qua, có kẻ nào đó đã nhắc

đi nhắc lại không biết mệt chuyện mình có hẹn ngày hôm nay.

“Bị ba

đón đi rồi. Nhỏ ấy muốn thi vào đại học B.” Đó là trường đại học danh

giá nhất cả nước. Lơ đãng, ngón tay Thẩm Tấn chạm vào thân bình trà sữa, cũng ôm chặt lấy tay Tần Ương. Cảm giác ấm áp dễ chịu, nhờ trà sữa sưởi ấm mà thân nhiệt không còn lạnh như xưa. Vì vậy cầm thật chặt, tham lam cảm nhận hơi ấm từ người nọ, “Nhỏ với tôi không phải người có thể đi

chung một đường.”

Tần Ương không khách sáo vạch trần cậu ta: “Hóa ra là bị đá rồi. Ha ha..”

Cảm giác ấm áp trên tay bỗng nhiên mất đi, nhưng khứu giác lại đặc biệt trở nên thính nhạy. Lững lờ bên dưới mũi, một hương vị ngọt ngào đến mức

những chiếc dạ dày háu ăn khó lòng mà cưỡng lại.

Chỉ cần di chuyển về phía trước một chút nữa thôi là ngón tay Thẩm Tấn sẽ chạm vào môi Tần

Ương. Khóe miệng cậu con trai mơ hồ run khẽ, cố chống lại ánh nhìn đăm

đắm của người nọ. Thời gian như đọng lại ở giây phút đó. Dưới ánh sáng

nhờ nhạt trong xe, có một thứ ánh sáng Tần Ương không thể nào hiểu được

đang hiển hiện trong đôi mắt ấy. Nếu ánh mắt cũng như kiếm, nếu thật như vậy, Tần Ương nghĩ, một mũi kiếm sáng như tuyết từ lúc nào đã đặt ngay

trước ngực cậu…

Răng dùng sức cắn chặt, chẳng mấy chốc, một vị say

nồng đã dần dần hiện ra, mãnh liệt dâng lên, nhẹ nhàng lan tỏa, và chậm

rãi tan đi trong hương vị ngọt ngào đơn thuần của trà sữa ban đầu. Trong mẩu quảng cáo phát quanh trường học vẫn bảo rằng loại trà này mang theo mùi vị của tơ tằm.

“Cứ cảm thấy như thứ cậu đang cắn chính là cổ của tôi.” Thẩm Tấn ranh mãnh rút tay về, không ngần ngại gì cúi xuống nếm

qua phần trà sữa còn vương lại trên tay, “Mùi vị cũng không tệ”.

Tần

Ương thấy cậu ta thản nhiên dùng lưỡi liếm qua dấu răng của mình vừa

nãy. Ánh sáng trắng xanh của đèn đường từ bên ngoài rọi vào, phản chiếu

lên cửa kính một màu sắc lóa mắt. Trong khoảnh khắc ấy, một ánh nhìn

bừng lên nơi đôi con ngươi sâu thẳm.

“Lần sau, tôi sẽ làm thế.”

Lưỡi kiếm sắc bén mà xuyên qua tim.

.

………

Ngày nghỉ thanh nhàn khiến người ta cũn