
ẻ tán thành.
Đường Đường thấy thế thì vô cùng bức xúc: “Như vậy
mà được sao, bọn con trai tính tình gia trưởng độc đoán lắm, đâu thể
việc gì cũng nghe theo bọn hắn chứ?”
Đáp lại, cô bạn vẫn chỉ cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại: “Không sao đâu mà.”
Đám con trai ngồi quanh ghen tỵ với Tiểu Tân không để đâu cho hết, tấm tắc
khen ngợi: “Đúng là một cô gái ngoan hiền gia giáo mà!”
Rượu làm quen do mọi người mời, Tiểu Tân đều đứng ra uống thay cô tất cả. Lúc cậu bạn ân cần gắp bỏ vào chén cô những món ăn ở xa ngoài tầm tay với, Tần Ương thấy một nụ cười ngượng ngập nở ra trên môi cô. Một người cúi mặt dịu
dàng nhìn xuống, một người e thẹn ngẩng đầu trông lên, bốn mắt cứ thế
nhìn nhau, yêu thương và quan tâm đầy ngập, những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng đó bất giác trong lòng cũng cảm thấy nao nao.
Đường
Đường kéo áo Tần Ương: “Nhìn thật giống một đôi vợ chồng mới cưới nhỉ?”. Trong giọng nói và trên cả gương mặt đều lộ ra vài phần ao ước không
buồn che giấu.
“Ừ.” Tần Ương gật đầu, thấy phía đối diện cô bạn nhỏ
giọng nói khẽ gì đó bên tai Tiểu Tân. Cậu bạn lúc này đã ngà ngà say,
mặt cũng ửng lên một màu đỏ nhàn nhạt, nghe xong thì ngoan ngoãn đặt
chén rượu đang cầm trong tay xuống bàn.
Cảnh đó bị mấy người bên này trông thấy, hiểu ngay ra, bật cười: “Thế là nhất rồi, lời bà xã nói thì nhất định phải nghe chớ.”
Đôi tình nhân trẻ mặt mũi tức khắc trở nên đỏ bừng, hẳn nhiên là bị mấy lời trêu chọc ấy làm cho xấu hổ không ít.
Ai đó bỗng nhiên lên tiếng cảm thán: “Mười một năm, quả là không dễ dàng gì mà.”
Trong lòng Tần Ương cũng thầm nghĩ, đúng vậy, cũng chỉ những người từng trải
qua gian nan mới biết được gian nan thật sự là như thế nào.
Giữa
tiếng cười thúc giục của mọi người, Tần Ương nhìn thấy Tiểu Tân nhẹ
nhàng ôm lấy gương mặt cô bạn, dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn. Còn nghe
được bọn con gái Đường Đường quấn theo Tiểu Tân, nhất quyết bắt cậu nhóc phải mời thiệp khi nào đãi tiệc. Trong một lúc, chuyện vui của Tiểu Tân dường như đã trở thành niềm vui chung của tất cả, trong tiếng cười chúc phúc có lẫn một sự ước ao rất riêng tư.
Bỗng nhớ đến một lần hiếm
hoi nọ, Thẩm Tấn đột nhiên làm nũng với mình, câu nói cố ý kéo dài ngữ
điệu cứ như một lời nài xin: “Tần Ương, đi phẫu thuật đi, rồi gả cho
tôi.”
Tần Ương hỏi ngược lại: “Sao không phải là cậu đi phẫu thuật, rồi sau theo về nhà tôi?”
Thẩm Tấn ngẫm nghĩ một lúc lâu mới e dè trả lời: “Bởi vì sinh em bé rất là đau đó…”
Lần đó, thật muốn vẽ một con rùa to tướng lên gương mặt luôn tự cho mình là ghê gớm của cậu ta.
Lại nghe cô bạn ấy kể những chuyện lúc xưa, bảo rằng Tiểu Tân tính tình
hiền lành như cục đất, ấy vậy mà từng có lúc vì cô mà chạy đi đánh nhau
với đám con trai hung dữ ở trường bên. Kết quả là bị người ta đánh đến
mức mặt mũi tím bầm cả ra. Tần Ương lại nhớ đến dưới làn nắng sớm khi
ấy, người nọ bình yên tựa mặt ngủ say trên vai mình. Tiểu Tân đã tìm
được cô gái xứng đáng để có thể vì cô mà toàn tâm toàn ý vác chiếc bình
nước thật đầy. Lão Ban và Y Y từ lúc nào cũng đã ngồi riêng trong góc
lặng lẽ nói chuyện cùng nhau. Tình cảm giữa Tiểu Thiên Vương và Tinh
Linh ngày càng thêm keo sơn gắn bó, hệt như một đôi đũa chẳng thể nào
tách rời. Tần Ương ngồi giữa bàn tiệc, thật không biết nói gì, mà cũng
chẳng có gì để nói, chỉ có thể lẳng lặng mà nhìn.
Nói rằng trong lòng không có chút mong muốn hay ao ước nào thì chỉ có gạt người. Không
những có, mà còn là ước ao rất nhiều, mong muốn rất sâu, đến mức một lúc nào đó, lòng cũng nhói đau vì nỗi đố kỵ mơ hồ sinh ra.
Đường Đường
đột nhiên quay sang hỏi Tần Ương: “Nghe nói khu trường mới ở phía Nam đã xây xong rồi, có một nhóm học viện sẽ chuyển qua đấy, cậu có biết
không?”
Từ đầu đến cuối vẫn im lặng, Tần Ương lúc này mới khẽ gật đầu: “Có biết.”
Trong vòng hai năm trở lại đây, quy mô phát triển của nhà trường càng ngày
càng mở rộng. Khu trường cũ nơi trung tâm thành phố dần dần không còn đủ điều kiện để tiếp nhận thêm các lớp học sinh sau này. Vì vậy, ban giám
đốc đại học E đã có kế hoạch xây dựng thêm một khu trường mới ở vùng
ngoại thành thành phố từ nhiều năm trước. Hiện nay công trình đã hoàn
thành và đã có thể đưa vào sử dụng. Từ học kỳ sau sẽ chính thức bắt đầu.
Tần Ương đã từng hỏi qua Lão Ban: “Cậu có biết học viện nào sẽ chuyển đi hay không?”
Lão Ban chắp tay suy ngẫm một chút, trả lời: “Nghe nói là đa số, nhưng học viện của chúng ta thì ở lại.”
Là một người tham gia và hoạt động tích cực trong hội sinh viên trường,
những chuyện thuộc diện nội bộ quan trọng Lão Ban biết được so với bọn
Tần Ương chỉ có hơn chứ không kém.
“Học viện Nhuyễn Kiện thì sao?”
“Sẽ dời đi. Còn rất nhanh là đằng khác.”
Ngực mơ hồ hiện lên một tia nhói đau. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông
xuống từ lúc nào, khiến Tần Ương không khỏi nhớ đến quang cảnh ảm đạm
của bầu trời trong cơn mưa hôm tốt nghiệp sơ trung năm nào.
Lúc tiếng chuông điện thoại di động vang lên thì Tần Ương đã ngà ngà say. Nói là
mời rượu chúc mừng, thật ra cũng chỉ là viện cớ, vì nói cho cùng, bọn
s