80s toys - Atari. I still have
Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323162

Bình chọn: 9.5.00/10/316 lượt.

h. Nụ cười tự giễu tràn ra bên khóe môi, đẩy ra những

âm thanh cười cợt nhưng lại đau như dao cắt vào lòng.

Tần Ương gọi khẽ một tiếng: “Thẩm Tấn…”

Rất nhanh, tiếng gọi trôi tuột đi trong lời miên man của người nọ: “Cái gì

gọi là ‘tình yêu’ chứ? Cuối cùng cũng thành ra như thế thôi. Kết hôn rồi ly hôn, ly hôn xong rồi lại kết hôn. Còn có ý nghĩa gì nữa? Tần Ương,

Tần Ương, trên đời này có người sẽ mãi mãi không rời bỏ nhau sao? Ai có

thể, ai có thể? Hả?”

Gương mặt vùi sâu trước ngực cuối cùng cũng

ngẩng lên. Cả khuôn mặt vì kích động mà đỏ ửng, khóe mắt cũng vì say mà

ánh nhìn trở nên mờ mịt mông lung.

“Bọn họ sao lại đi đến bước đường

cùng này chứ? Lời thề son sắt năm đó nói ra có thể quên dễ dàng như vậy

sao? Cái gì có thể vĩnh viễn sánh cùng trời đất, đá mòn sông cạn? Cái gì gọi là đời đời kiếp kiếp vẫn mãi bên nhau. Được mấy năm chứ? Tiền bạc

có thể khiến người ta trở nên nhuốm bẩn? Không phải ở những nơi phồn hoa sẽ càng dễ cảm thấy cô đơn hơn sao? Không phải những khi mệt mỏi rất

cần một ai đó ở bên cạnh mình sao? Bọn họ nói thế nào? Tình cảm bất hòa, chỉ đơn giản là tình cảm bất hòa!!! Mẹ kiếp nó cái gọi là tình cảm bất

hòa! Ngay cả tình cảm bọn họ còn không có, thì nói chi tới bất hòa?!!”

“Tần Ương, Tần Ương… Tình yêu thật ra là cái gì chứ? Ha ha, hôm nay nói ngày mai quên. Tần Ương, cậu nói xem, ngay cả tình cảm cũng là thứ nhợt nhạt dễ thay đổi như thế, thì trên đời này còn có cái gì trường tồn, cái gì

đáng để tin vào? Hả? Nếu một ngày nào đó mọi thứ đang có cũng sẽ trở

thành con số không, vậy hiện tại đây tôi còn yêu thương cô ta để làm

gì?”

Phải, tình cảm rồi cũng sẽ tan biến, vợ chồng chỉ cần ký tên vào một tờ giấy là có thể xa nhau, người ta cũng không ai chết đi vì mất đi một ai đó bao giờ. Khi tuổi trẻ yêu thương như sóng tràn bờ nhưng có

cách nào chắc chắn được rằng yêu thương đó còn mãi, theo thời gian dù sẽ mất đi những nồng nhiệt say mê nhưng vẫn còn đó sự lặng lẽ êm đềm của

một dòng chảy không bao giờ cạn…? Thẩm Tấn, cậu ta không muốn phó mặc

tất cả cho cái gọi là tình cảm, lại càng không tin vào tình cảm.

Một

cảm giác mệt mỏi rã rời từ đâu đổ ập lên người Tần Ương. Lần tay gỡ bỏ

đôi cánh tay đang ôm chặt quanh người mình, cậu bước lùi về phía sau và

nhìn Thẩm Tấn một lúc lâu. Cái nhìn dài đến mức tưởng như sẽ chẳng bao

giờ kết thúc, để rồi sau cùng, lời nói ra lại bình thản đến mức lạ lùng: “Thẩm Tấn, tôi thích cậu.”

Những lời nói thao thao bất tuyệt bỗng

chốc lặng phắt. Vẻ sững sờ chỉ trong vài giây đã choán đầy gương mặt của kẻ nọ. Mãi một lúc lâu vẫn không nói nên lời. Chỉ có nỗi kinh ngạc, vẻ

mờ mịt và sau cùng là một sự trống rỗng tiếp nối nhau hiện lên trong mắt cậu ta. Tần Ương có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả những điều đó. Rõ

ràng, và, tất cả.

“Tần Ương…”

Nhưng cậu con trai đã xoay người bỏ đi.

Ngày hôm sau, lúc Tần Ương mở cửa phòng, đã thấy Thẩm Tấn đứng ở bên

ngoài từ bao giờ. Với một vẻ bối rối cùng do dự trong mắt, với một bộ

quần áo hằn đầy nếp gấp của một ngày đã qua, với cả khuôn mặt phờ phạc

cùng quầng thâm sâu báo hiệu một đêm không ngủ nơi mi mắt. Tất cả những

điều đó khiến cho Thẩm Tấn ở trước mặt Tần Ương ngay lúc này đây, rõ

ràng là dưới ánh sáng của một ngày mới, thế nhưng cả cơ thể lẫn tâm tư

vẫn chưa thoát ra được bóng dáng của cơn say đêm qua.

“Tần Ương, đêm qua…”. Câu nói bị bỏ lửng giữa chừng, dường như còn muốn nói thêm gì đó nhưng rồi lại thôi.

Tần Ương tiếp lời một cách đơn giản: “Cậu uống say, tôi cũng uống say.”

.

………

Ngày học viện Nhuyễn Kiện dời sang trường mới, Tần Ương đang giúp Đường Đường dọn nhà.

Khi ấy, đang khiêng một chiếc rương rất nặng, qua lớp vải màu trắng đục lờ

mờ loáng thoáng nhìn thấy hai hàng sách vở được sắp xếp rất ngay ngắn ở

bên trong. Cô chủ của nó tà tà theo ở phía sau, vẫn như mọi khi rất thản nhiên cắn kẹo que. Đôi lúc Tần Ương lại cảm thấy khó mà hiểu được Đường Đường. Trong khi rương của hai cô bạn cùng phòng Y Y và Tinh Linh đều

chất đầy quần áo thì bao nhiêu sách vở của mình cô nhỏ lại dồn cả vào

trong một chiếc rương lớn như thế.

Đi chưa được bao xa, tay đã bắt

đầu cảm thấy mỏi. Có lúc Tần Ương cúi đầu nhìn xuống, chợt nhận ra bên

trong từ lúc nào đã lộ ra mấy tấm ảnh chụp gần của một người. Ấn tượng

chung do chúng mang lại có thể dùng hai chữ “sáng chói” để hình dung.

Gương mặt đẹp đến mức chỉ thoáng nhìn qua sẽ không nhận ra được là nam

hay nữ, hoặc là một thân trường bào hoặc một bộ trang phục thời hiện

đại. Biểu cảm trên mặt cũng phong phú chẳng kém, tấm này lạnh lùng cao

ngạo, tấm kia lại khả ái đáng yêu. Trong chốc lát không nhịn được mà bật cười, ướm lời hỏi: “Cậu không phải là ghét nhìn dạng người như thế

sao?”

Người phía sau tỉnh bơ trả lời: “Thế gương mặt như của Thẩm Tấn, cậu nhìn có cảm thấy ghét không?”

Gươngmặt như thế, quả thật rất ít khả năng có thể gặp qua được. Tần Ương không đáp, vừa đi vừa thơ thẩn nghĩ một mình.

“Mà sao cậu không đi tiễn tên đó?” Đường Đường bỗng hỏi.

Tần Ương đáp lại một cách khó khăn: “Lấy ai đến giúp cậu khiêng rương n