
ự nhủ
với chính mình là chỉ đi tìm cô nốt lần cuối cùng này thôi. Rồi anh đi
tìm cô. Lần nào cũng nói là lần cuối cùng, nhưng rốt cuộc thì anh vẫn cứ dối mình rằng lần tiếp theo mới là lần cuối cùng…
Lần nằm
viện, má anh nói muốn qua, cô trốn tránh giống như là sắp phải gặp ôn
dịch đến nơi! Sao cô không nghĩ thử xem, phải là người như thế nào mới
có thể gặp má anh chứ? Chưa nói đến chuyện anh chưa từng cho những phụ
nữ khác cơ hội đó. Cơ hội như thế… Nếu là họ, e là phải đuổi thì họ mới
chịu đi nữa kìa!
Anh chậm rãi đứng dậy, lẳng lặng nhìn cô hệt như săm soi. Một hồi lâu sau anh mới
nặn ra mấy chữ lạnh lùng từ trong kẽ răng: “Được thôi, em muốn đi, thì
đi ngay lập tức!” Cô nhìn anh chăm chăm, lúc sau mới kịp tiêu hóa những
lời anh nói, vội vàng kéo cửa lao ra phòng khách, thu thập túi xách, lại chạy ra cửa. Trông cô gấp gáp cứ như thể chậm một bước là sẽ bị rơi vào cạm bẫy, cả đời không thể nào thoát được vậy!
Cô vặn nắm
cửa, nhưng mãi cũng không thể mở ra. Vẫn biết xưa nay mình không có dự
định làm kẻ trộm, bây giờ cô lại càng hiểu rõ tại sao. Đêm khuya, tất
thảy đều yên tĩnh, cô có thể nghe được cả tiếng chân của anh. Rất nhẹ.
Rất chậm. Rất ưu nhã. Và rất nguy hiểm! Anh đang từng bước tới gần, như
một thợ săn tiến lại gần con mồi.
Anh thở dài, từ từ tiến đến ôm lấy eo cô từ phía sau, cúi đầu xuống vai cô, nói:
“Được rồi, về phòng ngủ đi. Mai em còn phải đi làm đấy!” Lòng cô có một
cảm giác không nói thành lời, có bối rối, lại có chút quyến luyến không
nỡ. Có lẽ là mình hơi quá đáng, nửa đêm canh ba mà lại còn như vậy!
Lúc đến công ty, cô chẳng làm được gì ra hồn. Sao mọi chuyện lại đến nước này cơ
chứ, hình như không còn trong phạm vi kiểm soát của cô nữa rồi! Ngoài
bức tường kính, dòng xe vẫn đi như nước chảy, từng cái từng cái vụt qua, cũng giống như dòng suy nghĩ đang chuyển dời đến chóng mặt của cô. Họ
quen nhau sắp được hai năm rồi, qua lại cũng đã hơn một năm. Vậy mà vào
thời khắc này, mối quan hệ với anh khiến cô thấy mệt mỏi, thấy lo sợ,
không nhìn thấy được tương lai phía trước. Bây giờ mà không chấm dứt,
thì còn định tiếp tục đến bao giờ nữa đây?
Anh thuộc
dạng cậu ấm, mới sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng trong miệng, cho nên xài tiền chẳng tiếc, cho nên phong lưu chơi bời. Trong cuộc chơi được phát
triển từ một đêm tình này, cô không thấy được thực bụng của anh. Mà thật ra thì có liên quan gì tới thật lòng hay không chứ, anh không dốc lòng
vào nó, mà cô cũng vậy, cho nên cũng chẳng tính là một cuộc chơi. Họ là
tình nhân ư? Cô không biết, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng họ là
đối thủ, hay nói đúng hơn là địch thủ, trong cuộc chơi này. Có lẽ ngay
từ lúc mới bắt đầu, cô đã là kẻ thua cuộc rồi. Chẳng qua là cô không
cưỡng lại được sự cám dỗ, một cực phẩm bày ra trước mắt như anh mà không nói chuyện yêu đương cũng đáng tiếc, nên đã chẳng từ chối một cuộc dạo
chơi qua đường với anh. Tuổi trẻ, cũng phải chạy theo cái mốt của thời
đại một chút chứ! Nhưng nếu cứ tiếp tục, cô tuyệt đối sẽ trở thành kẻ
bại trận, chi bằng thừa dịp còn chưa đến tàn cuộc, rút lui đi là vừa!
Từ khi đến với nhau, cô và anh ít có dịp dùng cơm với đám họ Bành. Không
ngờ lần này lại gặp được Phính Đình, mà xem ra có vẻ cô và Tôn Bình Hoa
vẫn chưa cắt đứt quan hệ. Chuyện tình cảm, cũng chẳng ai lý giải được.
Hôm nay đòi sống đòi chết vì người ta đấy, nhưng ngày mai lại có thể ung dung sống cuộc sống không có người kia. Dù sao thì trái đất chẳng vì ai mà quay, và cũng chẳng vì ai mà ngừng lại.
Cô vốn không thích ăn đồ cay hay những đồ chứa nhiều dầu mỡ. Anh ngồi bên cạnh, liếc qua thực đơn xong liền gọi bồi bàn tới. Lúc các món ăn lần lượt được
bưng ra, một người trong đám kia kêu lên: “Đây không phải là quán cay Tứ Xuyên à? Sao lại dọn ra toàn món Hàng Châu với Thượng Hải thế này?” Họ
Bành ngồi bên cạnh, đã sớm đánh hơi được chút manh mối: “Có phải ăn cậu
đâu, nói nhảm nhiều làm gì!” Người kia trợn tròn mắt vẻ không thể tin
nổi nhìn anh ta: “Cậu trúng tà rồi sao, bình thường ăn cay còn dữ dội
hơn tớ mà! Không phải chính miệng cậu khoe từ nhỏ đã được ông nội hồng
quân bồi dưỡng cho cái truyền thống vẻ vang ấy à!” Họ Bành cười cười:
“Không đủ thì cậu không biết ăn ít lót dạ à, sợ ăn hết cả tớ luôn hay
sao, ồn ào nhiều làm cái gì!” Nói xong, anh ta đánh mắt ra hiệu, ý bảo
người kia nhìn sang bên cạnh sẽ rõ.
Anh đang gắp thức ăn cho cô, còn anh thì vẫn chưa động đến một tí thức ăn nào. Ngồi
ngả người ra ghế, tay gác sang phần ghế của cô, trông anh cực kỳ tự tại. Hai người không nói chuyện, cũng chẳng chạm vào nhau, nhưng giữa họ vẫn toát ra một vẻ thân mật kỳ lạ. Phính Đình chưa bao giờ nghĩ hai người
hợp với nhau, nhưng nhìn thấy cảnh ấy, thấy ngôn ngữ cử chỉ của họ, cô
lại có cảm giác dường như họ sinh ra chính là để cho nhau. Tử Mặc có
dung nhan thanh tú, mới nhìn thì thấy rất bình thường, nhưng càng nhìn
lâu thì lại càng thấy đẹp. Ở cô ấy toát ra vẻ ung dung lẫn điềm nhiên,
hờ hững, nhưng tính tình thì lại rất cố chấp. Năm ấy cô bị trật chân
giữa đường xuống núi,