
êu lướt
ánh mắt về một góc, nơi cô đang đứng, trong chiếc váy đen thướt tha, hai vai hơi lộ ra nhưng vẫn có vẻ kín đáo, mỗi một cử chỉ đều toát ra vẻ
duyên dáng: “Chà, càng nhìn càng thấy đẹp.” Anh hớp một ngụm rượu, mặt
hơi đanh lại, lạnh lùng nói: “Chẳng có cảm giác gì cả!” Họ Diêu cười:
“Chỉ e là cậu không bỏ được thôi!” Anh không nói gì, chỉ đưa mắt về
hướng ấy, nơi có cô.
Không biết có phải quá nhạy cảm
hay không mà dạo này cô luôn cảm giác anh nhìn mình đầy vẻ suy tư. Mỗi
lần hướng ánh mắt dò hỏi về phía anh, anh lại làm ra vẻ bình thường.
Trên đời này, vạn vật đều vận động theo quy luật hình parabol, có khởi
đầu, có đỉnh điểm, và rồi kết thúc. Cũng chẳng cần mất nhiều thời gian
để một cuộc sống đang từ cao trào trượt xuống đáy dốc. Chuyện của cô và
anh là một điển hình.
Thứ bảy hôm ấy là một ngày đẹp
trời. Cô và Phính Đình đi dạo phố, mua bao nhiêu là đồ. Đã định sẽ ăn
tối cùng nhau, vậy mà Tôn Bình Hoa vừa gọi điện tới, Phính Đình liền
thấy sắc quên bạn, ném cô sang một bên. Nhìn đồng hồ thấy còn sớm, cô
quyết định vào siêu thị mua đồ ăn – đã lâu không đích thân xuống bếp
rồi. Mua một túi lớn đồ, cô hào hứng về nhà, muốn cho anh một sự ngạc
nhiên. Mà quả là “ngạc nhiên” thật, một sự ngạc nhiên vô cùng lớn! Mới
mở khóa nhà, đẩy cửa bước vào, cô đã ngửi thấy mùi nước hoa bên trong.
Không đậm, chỉ thoang thoảng thôi, nhưng nó vẫn cho cô biết có một phụ
nữ khác đã từng tới đây, bởi cô không có thói quen dùng nước hoa.
Mũi cô rất nhạy. Hồi nhỏ, mỗi lần bác Vương nhà hàng xóm nấu ăn, cô chỉ cần đẩy cửa bước vào là đoán được ngay bác ấy nấu món gì. Cha thì luôn cười âu yếm véo mũi cô, nói nhất
định kiếp trước cô là chó [0__o úi !!! ~ iCy'>, nên kiếp này đầu thai vẫn thừa hưởng được khứu giác nhạy bén.
Xem ra người khách này vẫn chưa
đi, hoặc là không có ý định đi, bởi đứng từ cửa nhìn vào, cô vẫn có thể
thấy loáng thoáng những chiếc áo, quần của cả nam và nữ nằm tán loạn dọc đường vào phòng ngủ. Lòng đau nhói, cô hít một hơi thật sâu, bàn tay
nắm chặt lại. Lúc này cô mới phát hiện những túi đồ mình cầm không biết
đã tuột khỏi tay tự lúc nào. Chúng nằm rải rác dưới chân cô, giống như
từng chiếc áo, chiếc quần kia, vương vãi khắp nơi.
Không biết cô đã đứng chôn chân
tại chỗ bao lâu, cho đến khi anh xuất hiện trước mắt, người quấn chiếc
khăn tắm, hương sữa tắm thoang thoảng. Dĩ nhiên cô biết mùi hương này,
hương bạc hà mát rượi, vì chính cô cùng anh chọn ở siêu thị. Anh nói anh thích hương bạc hà, vì mỗi lần cô tắm xong, anh lại nghĩ đến cầu vồng
sau cơn mưa.
Anh đứng nguyên tại chỗ đưa mắt
nhìn. Xa quá… Xa quá… Không thấy rõ vẻ mặt anh nữa rồi… Trước mắt như bị che bởi một lớp sương mù dày đặc, nhìn không rõ, cô chỉ nghe giọng mình vang lên, rất rõ ràng, rất bình thản, như mặt hồ không chút gợn sóng:
“Anh đang có khách trong nhà à?” Thì ra cô cũng có thể bình tĩnh như
vậy. Có lẽ vì đã sớm biết kết quả, nên có thể tiếp nhận mọi điều khủng
khiếp nhất. Anh gật đầu, chậm rãi bước từng bước tới gần cô. Trong tình
cảnh này, anh vẫn không mất đi vẻ thong dong, ưu nhã. Cô thấy được cái
gật đầu của anh, nhưng lại không nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này. Thật
quái lạ!
Cô hỏi tiếp: “Vậy… Bây giờ người
khách ấy đang ở trong phòng anh?” Anh lại gật đầu. Cô nhắm mắt, hít sâu, chậm rãi gật đầu: “Em biết rồi. Đã quấy rầy hai người, xin lỗi nhé!” Xỏ chân vào đôi dép kẹp vừa mới bỏ ra, từ từ mở cửa, cô bước từng bước đi
ra ngoài… đi ra khỏi cuộc đời nhau. Xã hội hiện đại, hợp thì tụ, không
hợp thì tan. Có bắt đầu, là có kết thúc. Không nói tạm biệt, bởi không
có khả năng, cũng chẳng cần thiết phải gặp lại. Cô nhấn nút thang máy,
nhìn một cách máy móc những con số đang nhảy nhót báo thang đang xuống.
Ra đến cổng cư xá, đứng một hồi lâu mới gọi được taxi. Trước giờ vẫn
vậy, bởi vì đây là cư xá cao cấp nhất nhì thành phố, ai cũng có vài
chiếc xe hơi bóng loáng trong nhà, tài xế taxi không có đất kiếm cơm. Mở cửa xe, cô quay đầu lại nhìn nhà anh lần cuối cùng. Đã biết kết cục này là sớm muộn, nhưng không ngờ lại kết thúc trong một tình huống khó xử
như vậy. Thôi cũng tốt, đỡ phải có những phiền toái không cần thiết. Ít
ra ở tình huống đó, sẽ không có cô gái nào ngốc nghếch mà đi hỏi tại
sao. Bởi mọi câu trả lời đều sẽ chỉ quy về một mối: vì kết thúc rồi!
Ga trải giường cùng những thứ
linh tinh khác đã nằm gọn trong máy giặt. Sàn nhà, mọi ngóc ngách trong
phòng được vừa lau vừa cọ cho đến từng centimet. Mọi việc xong xuôi,
quay đầu nhìn lại, cô mới biết đã đến nửa đêm. Trời vào cuối thu, lành
lạnh. Tử Mặc ôm gối, ngồi cuộn lại một cục sau cánh cửa, như thể chỉ có
làm thế cô mới bảo vệ được chính mình. Bỗng dưng cô cảm thấy thật mệt
mỏi, quá sức mệt mỏi. Có thứ gì đó rớt xuống từ mắt cô, từng hạt, từng
hạt, không ngừng tuôn rơi như chuỗi ngọc trai bị đứt tung. Cô đưa tay sờ lên mặt, chỉ thấy ướt đẫm. Là nước mắt.
Hai tuần sau, Phính Đình hẹn cô ở một quán cà phê gần công ty. Mới bước chân vào cửa, tiếng dương cầm du
dương như mật ngọt đã rót vào tai. Vừa thư giãn, vừa ấ