
m cúng, quán cà
phê bao giờ cũng là một nơi lý tưởng để trò chuyện. Phính Đình đang ngồi ở một chiếc bàn gần cửa sổ, cười: “Tớ gọi cho cậu một ly Lam Sơn rồi.”
(*) Cô cười cười, cởi chiếc áo khoác màu tối ra, làm lộ ra chiếc áo len
tím nhạt, ngồi xuống ghế đối diện với Phính Đình.
Đưa ánh mắt lượn vài vòng trên
khuôn mặt cô, Phính Đình cất giọng: “Cậu rạng rỡ nhiều hơn tớ tưởng
đấy!” Cô vẫn chỉ cười cười, không biết bạn mình có ý khen hay chê. Dạo
này cô hơi gầy, cằm nhọn đi một chút, theo như cách nói của Trầm Tiểu
Giai là trông cô bây giờ khiến người ta cầm lòng không đặng. Phính Đình
vừa khuấy cà phê vừa hỏi: “Không liên lạc gì à?” Cô gật đầu. Dĩ nhiên là không có chuyện liên lạc lại rồi! Bỗng Phính Đình trợn mắt nhìn cô:
“Cậu đó, chuyện gì cũng chẳng thèm nói với tớ! Nếu không phải hôm qua
lúc ăn cơm… thì tớ chẳng biết mô tê gì rồi!” Hôm qua lúc đi ăn gặp Giang Tu Nhân, thấy bên cạnh anh ta là một cô nàng xinh đẹp, chẳng cần hỏi,
Phính Đình cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Dựa theo thói quen của bọn họ
từ trước tới giờ, người được dẫn theo chắc chắn là bạn gái hiện tại của
anh ta.
Cô không ngẩng đầu, chỉ uể oải
đưa tay chống cằm. Cô hiểu ý câu nói dang dở của bạn. Chắc chắn là anh
đưa một cô gái chim sa cá lặn theo cùng, nếu không làm sao Phính Đình
biết chuyện cô và anh chia tay? Quan hệ giữa hai người, lời chia tay
chẳng cần nói ra khỏi miệng, ngầm hiểu là được rồi.
Dạo này công việc bận rộn nên cô
thường ngủ rất khuya. Hôm ấy vừa chui vào chăn, giấc ngủ đang kéo đến
thì chuông điện thoại vang lên. Gần đây có nhiều đơn hàng quan trọng, sợ khách nước ngoài có chuyện cần bàn bạc, cô vội đưa tay lần mò điện
thoại. Chuông đã reo khá lâu, cô sợ người ta thiếu kiên nhẫn, nên chưa
kịp nhìn màn hình đã nhấn nút nhận cuộc gọi. Không ai lên tiếng. Cô nói
“Hello”. Vẫn im lặng. Im lặng đến mức cổ quái. Trước kia rất lâu rồi,
cũng từng có một cuộc điện thoại như thế. Cô thả máy xuống, lát sau cầm
lên nghe thì thấy bên kia vẫn chưa cúp máy. Đã đoán ra được người gọi là ai, cô cúp máy đánh “cạch”.
Gần hai tháng rồi. Thì ra chia
tay cũng chẳng khủng khiếp như mọi người vẫn nghĩ. Thời gian vẫn trôi
qua từng phút, từng giây theo nhịp kim đồng hồ, chẳng vì cô hay vì anh
mà ngừng lại, cho dù chỉ một khắc. Cơn buồn ngủ đã tan biến tự lúc nào,
cô rời giường, xuống bếp đặt một cốc sữa vào lò vi ba hâm nóng. Mở máy
vi tính ra, vừa uống sữa cô vừa nghe một bản nhạc có giai điệu nhẹ
nhàng.
“All the things you said to me today,
Change my perspective in every way.
These things count to mean so much to me,
Into my faith, you and your baby.
It′s out there. It′s out there.
It′s out there. If you want me I′ll be here———–”
“Dreaming my dream” của
Cranberries, bài hát có sức xoa dịu tâm hồn thật kỳ diệu. Giọng ca khi
trầm, khi bổng, khi luyến láy, như từ trời cao bao la rót xuống nhân
gian, vừa đẹp hững hờ, vừa đau đáu những đổi thay lẫn những bất biến
trong con người, như cỏ hoa hấp thu tinh túy của đất trời, làm nhịp cầu
nối giữa trời và đất. Bản nhạc đang hay, đột nhiên có những âm điệu lạc
lõng chen vào. Nghe kỹ, cô mới phát hiện chuông điện thoại của mình đang reo. Trên màn hình, hàng số của anh nhấp nháy. Cô không lưu tên anh,
nhưng những con số ấy đã quen thuộc như khắc vào lòng. Trầm ngâm nhìn
điện thoại thật lâu, chuông vẫn chưa tắt. Cô nhấc máy: “Xin chào.” Chỉ
là một câu chào bình thường, với một âm điệu hết sức bình thản. Giọng
anh trầm trầm vang lên: “Em không hỏi tại sao à?” Cô bật cười: “Hỏi với
không hỏi có khác gì nhau sao?” Chia tay cũng đã chia tay rồi, hỏi tại
sao còn có nghĩa lý gì? Hỏi thì có thể thay đổi sự thật đó chắc?
Đầu dây bên kia, anh không nói
gì. Cô cũng vậy. Hai người lẳng lặng một hồi, rồi cô phá vỡ bầu im lặng: “Ngại quá, muộn rồi, em phải cúp máy đây!” Anh “Ồ” lên một tiếng. Cô
nhấn phím tắt, không chút do dự.
Cô không ngờ mình sẽ gặp lại anh, mà còn ngay tại công ty Hình Lợi Phong
đang làm việc. Trời lạnh, không gì bằng đi ăn lẩu nóng, nên khi Hình
Lợi Phong vừa mời, cô liền gật đầu. Hôm ấy là một ngày u ám. Cô không
thích tiết trời như vậy, bởi tâm trạng con người ta cũng theo đó mà u
uất, ngột ngạt. Đã hẹn sau giờ làm Hình Lợi Phong sẽ đến đón cô, nhưng
gần đến giờ hẹn, sếp tổng của anh lại mở một cuộc họp đột xuất. Dù sao
cô cũng đã xong việc, liền bắt taxi qua bên đó. Địa điểm hẹn cũng đổi
sang một nhà hàng gần công ty anh.
Hình Lợi
Phong làm việc ở một công ty bất động sản tiếng tăm. Vừa ra trường là
vào làm ngay ở đó nên qua mấy năm nỗ lực, anh đã trở thành một quản lý
cấp trung. Tuy chỉ là một phó giám đốc tiêu thụ, nhưng đối với một người tự vươn lên bằng chính năng lực bản thân, không có bất kỳ ô dù nào nâng đỡ, thì đó là một thành tựu vô cùng đáng nể.
Tử Mặc bước vào tòa nhà chọc trời cao mấy chục tầng. Mới đẩy cửa vào, nhân viên
tiếp tân đã tươi cười đứng lên chào. Cô báo tên Hình Lợi Phong, cô tiếp
tân xinh đẹp nhã nhặn trả lời: “Chào cô Triệu, phó giám đốc Hình nhắn cô chờ anh ấy ở đại sảnh tầng 15.” Bước ra khỏi t