
chờ tớ không à? Cậu cũng biết tớ
sống một mình, cô độc vẫn hoàn cô độc còn gì! Chẳng qua là hôm nay tớ
không muốn đi ăn ngoài mà muốn về nhà nấu!” “Cậu biết nấu ăn á? Không
thể tin được! Sao chưa bao giờ tớ nghe thấy cậu nhắc đến vụ nấu nướng
thế nhỉ?” Cô bật cười: “Cậu không biết thật à, xong rồi!” Phính Đình
cũng cười theo, giọng năn nỉ: “Thôi, hôm nay cậu đừng về nhà nữa, đi ra
ngoài ăn cho vui!”
Đi ăn với
bọn họ thoải mái hơn khi đi dùng cơm với khách nhiều, vả lại cô cũng chỉ cần hòa nhập mà thôi. Bữa cơm đó do họ Diêu mời. Thật ra cô không biết
cụ thể tên của bọn họ, một là vì cô không có chủ tâm nhớ, hai là vì bình thường họ cũng chẳng xưng tên đầy đủ. Lúc vào bàn, chủ tiệc ngồi ngay
bên cạnh, ân cần gắp thức ăn cho cô cả buổi. Anh ngồi đối diện cô – ngẫm lại thì dường như cô và anh rất có duyên đối diện với nhau. Người đẹp
bên anh hôm nay không phải là cô nàng bữa nọ nữa, do ngồi khá xa nên cô
không thấy rõ mặt, nhưng cũng đoán được đó phải là một mỹ nữ.
Có lẽ là do
đã nghĩ về những món ăn thanh đạm ở quê ngày trước mà cô nuốt không trôi những thức ăn trên bàn tiệc. Ngồi nghe bọn họ kể chuyện tiếu lâm, có
chuyện khiến người ta cười bò ra, có chuyện lại chán phèo, cô chỉ khẽ
mỉm cười, đẩy mấy đĩa thức ăn toàn dầu mỡ béo ngậy mà người ta đem đến
sang một bên. Lúc ngẩng đầu lên, lại bắt gặp anh đang đăm chiêu nhìn
mình.
Sau khi ăn
xong vẫn là tiết mục cũ, đi câu lạc bộ cá nhân. Biết cô ngày thường vất
vả bận rộn với công việc nên Phính Đình kéo cô đi spa hưởng thụ. Không
biết vô tình hay cố ý, cô nàng hỏi: “Cậu với Giang thiếu làm sao vậy?”
Hơi chột dạ nhưng cô vẫn bình thản trả lời: “Sao là sao cái gì? Tớ với
anh ta có quen biết gì đâu?” Phính Đình nửa cười nửa không chiếu tướng
cô: “Đừng có giả bộ hồ đồ với tớ, bữa cơm hôm nay không biết anh ấy liếc cậu mấy vạn lần nữa.” Vậy sao? Cô lại chẳng nhận ra điều đó… Ngây người một lúc, cô mới nói: “Chắc cậu nhìn nhầm rồi. Mặt tớ đâu có dính lọ
đâu.”
Phính Đình
nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói: “Tớ chỉ nhắc nhở cậu thôi, đám người
họ có mấy ai là thật tâm chứ? Như tớ với Tôn Bình Hoa đây này, cậu nghĩ
tụi tớ thật lòng với nhau được đến mức nào? Tại tớ thích anh ấy nên kéo
dài được chừng nào hay chừng ấy thôi. Còn anh ấy thì sao chứ? Cha mẹ anh ấy không ưng thuận, nên tớ cũng chỉ biết tiếp tục như vậy chứ biết làm
sao!” Cô biết Phính Đình nói thật lòng, nhưng chuyện lần ấy giữa cô và
anh, sao có thể nói ra mà không ngượng miệng được… Càng nghĩ kỹ, cô càng thấy rối bời. Phính Đình bất kể cô nghe có lọt hay không, nói tiếp:
“Nhắc đến Giang thiếu, chắc cậu cũng có thể nhìn ra được. Đám người kia
ai mà chẳng đi bợ đỡ nịnh hót anh ta! Đừng nghĩ đến người tầng lớp trên
ai cũng như nhau, thực ra thượng tầng cũng phân ra thành nhiều thứ bậc
lắm. Có một số chuyện tớ không thể nhiều lời được.” Dù bản thân chưa
từng nghĩ đến sẽ có gì mắc míu với bọn họ, nhưng cô vẫn cảm ơn lời nhắc
nhở của Phính Đình.
Đến khi trở
về, không ngờ cũng chỉ còn lại hai người, cô và anh. Lúc này cô mới phát hiện cô gái đi cùng anh đã sớm không thấy bóng dáng. Anh chỉ liếc cô
một cái rồi nói: “Để tôi đưa cô về.” Cô cười cười, coi như thay lời đáp. Vào trong xe, cũng chẳng ai nói lời nào. Không khí ấm áp cộng thêm mùi
đặc trưng của lớp da bọc trong xe khiến cô cảm thấy hơi lâng lâng. Rất
nhanh, xe đã tới cửa nhà, cô cám ơn một tiếng rồi bước xuống. Vào nhà
tháo giày ra, mới thấy cả người ê ẩm, chẳng buồn nhúc nhích nữa. Nằm
phịch xuống giường giữa chăn ấm nệm êm, chỉ trong thoáng chốc cô đã bị
cơn buồn ngủ cuốn trôi đi.
Đang lơ mơ,
tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô cô cuộn mình lại, chẳng muốn động
tay động chân gì hết, nhưng nghĩ đến đơn hàng lớn từ Đức gần đây, nghĩ
đến những đồng tiền thưởng nóng hôi hồi… Thôi đành hi sinh vậy! Cô ngóc
đầu lên, lết từ trong chăn ra nghe điện thoại. Mơ mơ màng màng a lô mấy
tiếng nhưng hồi lâu không nghe thấy người đáp, lửa giận trong cô phừng
phừng bốc lên: “Lại một tên khốn thích phá giấc ngủ của người khác!”,
sau đó liền cúp máy cạch một cái. Nhìn lại thì thấy đó không phải là
cuộc gọi từ nước ngoài. Hồi lâu sau, chuông lại reo. Cô cầm máy – vẫn là cái số xa lạ kia. Nhấn nút trả lời, thanh âm của anh truyền đến: “Là
tôi đây.” Cô ngẩn lặng người, lát sau mới ừ một tiếng. Người bên kia
không nói gì trong một lúc lâu, cô cũng ngại không dám cúp máy. Một hồi
lâu sau, thanh âm của anh mới vang lên, nghe ra một thứ cảm giác khó tả, có chút thẽ thọt như lời của tình nhân nói với nhau: “Hôm đó… Hôm đó
tôi không mang áo mưa!” Mặt cô đột nhiên đỏ lựng, cũng may là lúc này
anh không nhìn thấy. Chưa bao giờ gặp phải trường hợp này cả, giờ kêu
mình nói gì, chẳng lẽ nói “không sao đâu”?!? Cô ngập ngừng một lúc lâu,
không biết phải nói gì. Đột nhiên nghĩ ra một chuyện, lòng như bị tạt
một gáo nước lạnh, cô bừng tỉnh đại ngộ: “Trên đời này vẫn còn có cái
chiêu ngừa thai sau chuyện ấy mà, Giang thiếu gia anh việc gì phải lo
chứ?” Đầu dây bên kia im lặng, cô liền cúp máy.
Lăn qua lộn
lại mãi cũng không