
c lởm chởm, nhìn cô, khóe miệng phảng phất một nụ cười có vẻ rất thỏa mãn. Cô nhẹ nhàng dịch ra sát mép giường, sau đó ngủ thiếp
đi. Hậu quả của việc trùm chăn ngủ trên tràng kỷ đương nhiên là một trận cảm nặng. Đến tận bây giờ, cô vẫn có thể cảm nhận được cơn giận của anh khi rời giường hôm ấy, nếu không vì cô còn đang bệnh, e là đã bị anh
giết chết rồi cũng nên. Cô không thèm liếc anh lấy một lần, cảm thì cảm, ho thì ho, đó là chuyện của cô, mắc mớ gì tới anh?
Cuộn mình trên giường, Tử Mặc đưa mắt
nhìn căn phòng ngủ xa lạ. Đây là nơi mà cô sẽ phải ở trong những ngày
sắp tới sao? Những ngày qua, hai người hầu như chẳng nói gì với nhau.
Ban đầu anh nói, cô chẳng thèm để tâm, rốt cuộc dần dần cả hai đều im
lặng. Đây không phải là căn hộ trên tòa cao ốc anh vẫn ở, mà là một biệt thự nhỏ. Diện tích không quá lớn, cách bài trí cũng rất hợp với phẩm vị của anh, vừa sáng sủa, đơn giản, lại toát ra vẻ nhẹ nhàng thư thái. Căn nhà rất đẹp, đẹp đến nỗi có thể được đăng lên tạp chí về trang trí nội
thất bất kỳ lúc nào, chỉ có điều cũng không có hơi người giống hệt căn
hộ trước đây.
Tại sao không phải là căn hộ cũ? Câu hỏi
ấy cô không thốt ra, vì có hỏi cũng chỉ vô ích. Bây giờ anh làm chủ,
muốn gì làm nấy, cô còn có thể đưa ra ý kiến sao?
Ngủ cả một buổi chiều, thức dậy, Tử Mặc
nhẩm tính thời gian, đoán có lẽ anh sắp về. Dì Trương chắc cũng đã nấu
nướng xong xuôi. Cô cũng thật không ngờ anh vẫn nhớ đến tình xưa nghĩa
cũ mà mời dì Trương đến đây. Đưa mắt nhìn xung quanh, hầu như tất cả
những đồ dùng có hình bướm của cô đã được đưa về đây. Đang suy đoán,
nghe tiếng tay nắm cửa chuyển động, cô vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ
ngủ. Giang Tu Nhân chậm rãi bước vào phòng. Thì ra cô vẫn còn đang ngủ.
Anh khẽ cười, nhưng rồi nụ cười ấy lập tức biến mất, thế vào đó là vẻ
chua xót vô hạn. Trông cô ngủ thật ngon, gương mặt vốn nhỏ nhắn, nay lại càng gầy thêm, cằm cũng đã trở nên nhọn trông thấy. Có nhiều khi anh
ngẫm nghĩ, nhưng mãi cũng chẳng tìm ra đáp án, trên đời này thiếu gì phụ nữ, sao anh lại gặp được cô, mà còn động lòng với cô vô cùng đúng lúc
như thế? Nếu là sớm hơn mấy năm, khi còn đang trong độ ăn chơi, với vẻ
bề ngoài ấy, cô ắt chẳng thể nào lọt vào mắt anh. Nhưng cuối cùng thì
hai người vẫn gặp, không sớm, cũng chẳng muộn, và cô đã chiếm trọn trái
tim anh.
Dạo này anh rất ra dáng một người đàn ông của gia đình, hàng ngày đi làm, tan việc rất đúng
giờ. Trước kia sống chung, buổi tối phần lớn anh về rất muộn vì còn có
những hoạt động riêng bên ngoài, nhưng bây giờ trông anh như đang ra sức thể hiện thật tốt để lấy lòng cô, dù cho ngày ngày Tử Mặc vẻ mặt thờ ơ
không để ý đến mình, anh cũng sẽ có cách để ở ngay bên cạnh. Có lúc, cô ở trong thư phòng lên mạng, anh pha ly nước cho cô rồi im lặng ngồi chơi
game gần đó. Hay có khi cô nằm trên sô pha đọc sách, anh lại chiếm lấy
một góc khác xem tài liệu. Hai người thật yên lặng, nhưng giữa họ lại
toát ra một vẻ thân mật lạ kỳ.
Phải hơn một tháng sau, cô mới có đủ dũng khí gọi điện thoại cho Hình Lợi Phong, hẹn gặp nhau ở đâu đó. Sau khi cô chứng tỏ cho anh thấy hai
người không thích hợp đến với nhau, anh cũng không câu chấp mà còn tự
mình đưa cô về nhà. Có thể là anh che giấu nội tâm rất tốt, hoặc dường
như đã sớm biết trước kết quả sẽ như thế này, nên rất bình tĩnh tiếp
nhận. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy áy náy không yên.
Đón xe giờ tan tầm bao giờ cũng khó nên Tử Mặc đến trễ. Cô đẩy cửa
bước vào nhà hàng, từ xa đã thấy anh đang ngồi ở một góc. Tuy giữa hai
người chưa thể coi là có tình yêu thực sự, nhưng cô vẫn thấy hơi lúng
lúng. Nhác thấy Tử Mặc, Hình Lợi Phong giơ tay cười vẫy vẫy. “Anh gọi
trà sữa cho em rồi!” “Cảm ơn anh!” Cô ngồi xuống, nhìn anh: “Dạo này anh sao rồi?” Hình Lợi Phong bộc trực nói, giọng anh vẫn bình thường như
chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Vẫn vậy thôi em! Chuyện công ty vẫn bận
rộn như mọi khi, anh đoán có lẽ sang năm sẽ được điều sang chi nhánh
công ty ở Thượng Hải.” Nghe hơi hướng trong lời giám đốc Vu nói hôm nay, thì điều đó có nghĩa anh được thăng chức, chứ không phải bị điều đến
Thẩm Quyến làm tiêu thụ như tin đồn trong trong nội bộ thời gian vừa
rồi. Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Thượng Hải gần nhà hơn ở đây nhiều,
về đấy cũng dễ chăm sóc cha mẹ hơn. Dù sao họ cũng đã lớn tuổi rồi.” Cô
gật đầu. Có lẽ anh rời thủ đô đến Thượng Hải phát triển cũng tốt. Thấy
anh tươi tỉnh hơn rất nhiều, không còn mảy may vẻ âu sầu thiểu não trong quán lẩu bữa nọ nữa, lòng cô yên tâm không ít. Hôm nay anh trò chuyện
rất tự nhiên, không có chút gượng gạo nào, điều đó cũng khiến cô cảm
thấy nhẹ nhõm, thoải mái hơn: “Thật ra thì Thượng Hải rất tốt, nếu có cơ hội, em cũng muốn về đó phát triển.” Đang lúc hai người đang trò
chuyện, điện thoại Tử Mặc vang lên. Cô lấy điện thoại từ trong túi xách
ra nhìn, trên màn ảnh nhấp nháy không ngừng hàng chữ: “Giang Tu Nhân
đang gọi.” Vừa nhấn nút trả lời, giọng anh lập tức truyền tới: “Em đang ở đâu?” Bây giờ càng ngày càng thích quản hành tung của người khác rồi
đây! Cô liế