Old school Swatch Watches
Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323500

Bình chọn: 8.5.00/10/350 lượt.

anh thắng, cô thua mà thôi. Xưa nay trong

cuộc chiến giữa hai phái, có mấy khi phần thắng thuộc về bên nữ chứ? Một nhà văn nào đó đã từng nói, đàn ông thiện chiến hơn đàn bà, từ nhỏ họ

đã dựng nên được những mô hình máy bay chiến đấu, nên phái yếu chẳng bao giờ có thể thắng nổi. Cô luôn nghĩ, nếu mình cũng giống như những người phụ nữ trước đây anh thường lui tới, cũng thích những món đồ anh tặng,

cũng thích quẹt thẻ của anh để thỏa mãn nhu cầu vật chất, thì có phải

mọi chuyện đã sớm kết thúc rồi không? Nhưng vì chữ “nếu” đó chẳng bao

giờ có thể xảy ra, cho nên cô không tìm được đáp án.

Tiếng chuông báo thức lanh lảng vang lên từ di động của anh. Bên nhau đã lâu, cô cũng rành một số thói quen của anh. Nếu anh cài chuông buổi

sáng, chắc chắn hôm nay có chuyện quan trọng phải dậy sớm. Ý nghĩ đó vừa bật lên trong đầu cô thì anh đã tỉnh, một cánh tay theo thói quen quờ

tới chỗ thường ngày vẫn để di động, tắt báo thức. Biết chắc động tác kế

tiếp của anh sẽ là tung chăn dậy, cô xoay người qua ôm lấy anh. Anh hơi

giật mình, từ từ quay lại. Cô không nhìn vào mắt anh, bởi nếu nhìn sẽ

không còn dũng khí nữa. Cô từ từ đến gần, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Đôi mắt đầy kinh ngạc của anh sau một khắc đã hóa thành hân hoan. Từ lúc

dọn qua cho đến bây giờ, cô không để cho anh chạm đến. Hơn một tháng

nay, vẫn nằm bên cô nhưng anh không dám manh động, chỉ sợ lại làm cho cô giận. Vậy mà hôm nay cô lại chủ động, việc mà trước đây chưa từng xảy

ra… Rất nhanh, anh từ thế bị động chuyển sang chủ động, không phải là vì thấy cô lóng ngóng trong chuyện này, mà bởi vì đợi không kịp nữa… Thật

lâu sau, điện thoại kêu lên inh ỏi, nhưng chẳng có ai “chăm sóc” nó. Cô

huých anh, giọng nói nửa rên rỉ: “Điện thoại kìa…” Anh hôn lên môi cô,

mơ mơ hồ hồ nói: “Không cần để ý đến nó!” Thế nhưng điện thoại vẫn réo

như đòi mạng. Tử Mặc hơi thở hỗn loạn nằm trên giường, đến cả giơ tay ra cũng không còn sức, bực bội nói: “Điện thoại anh ồn chết đi được!”

Trong giọng cô có tiếng ngân nga sau cơn mê tình, vừa như hờn dỗi vừa

như nhõng nhẽo. Lúc này anh mới quơ tay mò mẫm tìm điện thoại dưới sàn

phòng. “Alô.” Đầu dây bên kia nói một tràng, anh chỉ ừ à mấy tiếng, quay đầu nhìn cô, nói: “Hôm nay tôi không qua đó được, cậu giải thích với

bọn họ giùm, hẹn hôm khác! Hôm nay bất kể có chuyện gì cũng đừng có quấy rầy tôi!”

Cô toàn thân vô lực, đang bình ổn lại hơi thở thì anh lại sán tới. Đã mệt mỏi rã rời, cô than thở: “Em mệt lắm rồi!” Anh cúi đầu hôn cô,

những nụ hôn nhè nhẹ như mưa bụi, nhưng lại mang theo ham muốn mãnh

liệt. Bên trong xuân ý dạt dào, mặc cho ngoài cửa sổ, gió bắc vẫn thét

gào với cái lạnh tê tái của mùa đông.

Mặt trời trưa mùa đông như một chiếc đĩa sáng nhạt màu lơ lửng giữa

không trung, lười biếng hắt ra những tia sáng yếu ớt. Trong phòng rất ấm áp khiến người biếng nhác, chỉ muốn cuộn mình trong chăn, chẳng buồn

nhúc nhích. Anh vẫn còn đang ngủ say sưa như một đứa trẻ. Hàng lông mày

rậm rạp, chiếc mũi thanh tú, cánh môi mỏng, đôi mắt thi thoảng bắn ra

những tia nhìn khiến người ta phải khiếp sợ, nhưng bình thường lại rất

hiền hòa giờ đây đang nhắm nghiền. Rất ít khi cô ngắm anh kỹ như thế

này.

Tử Mặc nhẹ nhàng vén chăn dậy. Mặc quần áo xong, quay lại thấy anh đã tỉnh, đang đưa mắt nhìn mình, trên môi nở một nụ cười hứng thú. Tuy

thân thể chẳng còn xa lạ gì với nhau nhưng cô vẫn đỏ mặt, làm bộ giận

trừng anh một cái: “Không được nhìn nữa!” Anh bật cười, giọng nghe ngai ngái sau giấc ngủ. Cô lờ anh, đi thẳng xuống lầu. Cuộc sống hai người

chính là như thế, không cần phải tận lực tung hứng, cũng chẳng phải cố

ra vẻ lạnh lùng với nhau, chỉ cần chân thật là chính mình. Một năm vẫn

có ba trăm sáu mươi lăm ngày, một ngày vẫn có hai mươi bốn giờ, nhưng

mỗi phút giây đi qua lại chẳng hề giống nhau, cứ như rượu càng ủ lâu

càng thơm, vừa bước vào cửa người ta đã có thể ngửi thấy mùi hương

thoang thoảng của nó vậy.

Hôm nay là thứ bảy, cô được nghỉ, rất tự nhiên anh cũng sẽ ở nhà. Cô

khe khẽ bật cười, trông anh như một cái đuôi vậy. Màn đêm sắp kéo xuống, ánh trời chiều yếu ớt lấp ló, dường như muốn nán lại nhân gian thêm vài giây nữa. Tối nay cô cho dì Trương nghỉ để tự mình xuống bếp. Đối với

cô, nhìn anh ăn ngon lành đồ do chính tay mình nấu cũng là một hạnh

phúc. Giờ thì Tử Mặc đã nhận ra trước nay mình thật ngốc, chỉ biết rúc

vào vỏ ốc chật hẹp, không chịu mở mắt nhìn ra thế giới bên ngoài. Chỉ

cho đến khi được Hình Lợi Phong thức tỉnh, cô mới hiểu rằng trên đường

đời, phải có khóc, có cười, có yêu, có hận thì cuộc sống mới đủ đầy. Bây giờ cô yêu Giang Tu Nhân, ừ thì cứ yêu cho hết lòng đi, bởi khắp chân

trời góc bể này, chỉ có một người như thế cho cô yêu mà thôi! Nếu cuộc

đời là một vở kịch, thì mỗi người đều là diễn viên chính duy nhất trong

cuộc đời mình, cho nên cô phải dũng cảm hơn, không thể tự ti mãi nữa.

Chính vì cảm thấy hai người không thể đến với nhau, nên cô mới không

trao cho anh trọn vẹn. Nhưng giờ cô đã thay đổi cách nghĩ. Người ta có

thể yêu một người được bao lâu? Có l