Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323823

Bình chọn: 7.00/10/382 lượt.

ó lẽ cuộc họp này còn kéo dài một lúc nữa. Đợi thần cả người một hồi

lâu, cô mới nghe tiếng cửa phòng mở ra, tiếng người nghe to dần. Rồi

Hình Lợi Phong chạy tới, sượng sùng gãi đầu cười: “Em chờ lâu không?” Cô lắc đầu: “Không, em mới đến được một lát thôi.” Sờ thấy hộp cơm đã

nguội ngắt, Tử Mặc cười: “Anh về được chưa? Chúng ta đi ăn thịt dê đi,

bên ngoài lạnh lắm!” Vừa quay đầu, thấy người kia, nụ cười của cô cứng

lại ở khóe môi.

Một nháy mắt ngắn ngủi sau, cô quay đầu nhìn Hình Lợi Phong: “Chúng ta đi

thôi!” Anh gật đầu đáp: “Em chờ một chút, anh đi sắp xếp sơ qua tài liệu của cuộc họp hồi nãy rồi ra liền!” Cô cũng gật đầu cười, dõi mắt nhìn

Hình Lợi Phong vào thang máy, cảm giác được sức ép đến nghẹt thở dần dần biến mất, cuối cùng nhịp tim cô mới từ từ bình ổn trở lại. Nhìn hộp cơm nguội ngắt đặt trên trà kỷ, cô đem ra ngoài bỏ. Ra khỏi cửa, thấy Giang Tu Nhân vẫn còn đứng ở cửa thang máy, bên cạnh không có một bóng người, cô làm như không nhìn thấy, đi lướt qua anh, mắt cũng không liếc lấy

nửa cái. Vì vậy mà Tử Mặc không thể nào thấy được giây phút hai người

ngang qua nhau, những ngón tay anh giật giật như muốn kéo cô lại, nhưng

cuối cùng chúng lại buồn bã buông xuôi.

Gọi xong đồ ăn, đặt menu xuống, thấy Hình Lợi Phong có vẻ sầu muộn, Tử Mặc rúng động, nhưng vẫn cười thật tươi

hỏi: “Sao thế? Anh không thích ăn lẩu dê à?” Anh cười, nhưng nụ cười đã

không còn rạng rỡ như ngày nào: “Dĩ nhiên là không rồi, anh còn phải cố

kiềm chế vì quá thích ấy chứ!” Cô dẩu môi, tận dụng đặc quyền của bạn

gái, vờ làm mặt giận: “Vậy sao anh lại trông như đang uống thuốc độc thế kia? Em giận à nha!” Hình Lợi Phong cười to: “Được rồi, được rồi, đừng

giận mà!” Giữa cuộc trò chuyện, phục vụ nhà hàng đã bưng đồ ăn ra. “Dạo

này anh hơi bận, em không trách anh không dành thời gian cho bạn gái

chứ?” Đang gắp rau bỏ vào nồi lẩu, nghe vậy, đột nhiên đôi đũa trên tay

cô rớt xuống, làm nước sôi bắn ra tung tóe. Có một giọt rơi xuống tay

bỏng rát, nhưng Tử Mặc không còn biết đau là gì nữa, bên tai chỉ văng

vẳng lời của Giang Tu Nhân: “Một người đàn ông sẽ từ bỏ bao nhiêu vì một người đàn bà? Giới hạn cuối cùng của anh ta là gì?” Cô cười gượng, vừa

lấy muỗng múc đồ ăn ra ngoài, vừa chăm chú nghe Hình Lợi Phong nói: “Năm nay công ty có mấy hạng mục lớn ở Thẩm Quyến, bên Thượng Hải cũng có

một cái, nghe ý giám đốc Vu nói thì rất có thể anh sẽ được điều đi,

nhưng cũng có thể không, vì dù gì bên này cũng có hạng mục, tất cả đều

phải qua tay anh hết.” Ngoài mặt thì được thăng chức, nhưng thực ra là

bị giáng chức, một khi quyết định thuyên chuyển được đưa ra, người trong công ty đều ngầm hiểu điều đó.

Anh ta đang hành động sao? Quả là vô liêm sỉ không gì sánh được! Qua làn hơi nước lờ mờ bốc lên từ nồi lẩu, Tử

Mặc quan sát Hình Lợi Phong, cảm thấy lúc đang nói chuyện anh lộ ra vẻ

thất vọng, hẳn là mọi chuyện không như ý muốn. Đột nhiên cô cảm thấy

mình thật hèn hạ, vì để quên người kia mà bắt đầu một cuộc tình mới,

nhưng rồi cũng chẳng thật lòng trong cuộc tình này, chẳng gửi gắm chút

tâm tư nào. Mà chính vì dính dáng đến mình cho nên Hình Lợi Phong mới…

Có chuyên môn về xây dựng, dựa vào điều kiện của anh, bản lĩnh của anh,

đi đâu cũng chẳng cần phải lo vấn đề công việc, nhưng công việc, thù lao và phát huy tài năng không phải bao giờ cũng đi kèm với nhau. Nếu vì cô mà đắc tội với Giang Tu Nhân, như vậy bao nhiêu công sức của anh đổ ra ở công ty này suốt mấy năm qua chẳng phải đều bị uổng phí sao, mà thậm

chí còn hơn thế nữa? Suy cho cùng thì đó là cả một vấn đề lớn. “Anh ta

nguyện ý là một chuyện, còn em đành lòng nhìn anh ta vì mình mà từ bỏ

mọi thứ lại là chuyện khác!” Lời Giang Tu Nhân lạnh lùng văng vẳng bên

tai. Không khí trong nhà hàng rất ấm áp, lại thêm nồi lẩu nóng hôi hổi

bên cạnh, nhưng trong lòng cô đảo điên quay cuồng, tay chân lạnh ngắt.

Đột nhiên cô hiểu ra, Giang Tu Nhân tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông

tha, chỉ đến khi nào chính miệng anh ta nói không muốn tiếp tục nữa, trò chơi này mới chính thức hạ màn!

Về đến nhà, Tử Mặc ôm một chiếc gối, co

mình lại trên ghế sa lon. Giờ phút này cô cảm thấy lạnh và mệt mỏi vô

cùng, giống như một người đang chìm dần trong biển, vắt kiệt chút sức

lực cuối cùng để vùng vẫy ngoi lên mong tìm một đường sống, nhưng chỉ

thấy trước mắt mênh mông bốn bề đều là sóng biển thét gào, chẳng biết

đâu là bờ. Điều hòa trong phòng ngủ đã được chỉnh đến mức cao nhất,

nhưng cô vẫn thấy lạnh run. Trước giờ cô vẫn hay sợ lạnh, chỉ cần gió

Bắc vừa thổi là cả người đã kín mít từ đầu đến chân. Mùa đông, tay chân

bao giờ cũng cóng lại, đó là chuyện thường, nhưng cái lạnh bây giờ thì

khác, đó là cái lạnh lan ra từ tận đáy lòng, từng đợt từng đợt, cứ bám

lấy cô mãi chẳng dứt.

Trong nhà tối om om, lại vô cùng yên

tĩnh. Qua cửa sổ, có thể thấy ánh đèn từ nhà đối diện, màu da cam ấm áp

như lửa than trong lò sưởi thời xưa, một màu sắc bình thường thôi, nhưng lại có thể sưởi ấm con người ta. Thứ ánh sáng ấy cũng giống ánh sáng từ chiếc đèn chùm trong phòng kh


Disneyland 1972 Love the old s