
trong xe, lúc cô xuống xe, Hình Lợi Phong còn hôn lên trán
cô, sau đó mới để cho cô về phòng. Anh ta vẫn đứng đó nhìn đèn nhà cô
sáng lên mới chịu lái xe đi. Nếu cô để cho anh ta hôn, có nghĩa là tình
cảm hai người họ cũng phát triển. Tuy anh và cô bắt đầu từ một tình
huống rất cởi mở, nhưng anh vẫn biết cô bảo thủ từ tận trong xương tủy.
Bình thường quá lắm là cô chỉ mặc vài bộ đồ hở ra cánh tay, không bao
giờ để lộ ngực hay lưng, đến cả đồ ngủ cũng thế: Tshirt dài, kín từ đầu
đến chân. Nhìn cảnh đó, anh chỉ biết ngồi thần trong xe, điếu thuốc đang cháy dở dí vào ngón tay từ lúc nào cũng không có cảm giác. Lòng rối đặc như cháo quánh, lúc lấy lại tinh thần, anh vội vàng lao lên lầu.
Chậm rãi rời giường, anh bước đến ngồi trước mặt cô. Tay ôm eo cô,
đầu tựa vào đùi cô, anh lẩm bẩm như người mê sảng: “Mặc Mặc, em không
muốn như thế này à? Em tha thứ cho anh lần này, một lần này thôi, có
được không?” Cảm giác có một thứ gì đó lạnh buốt chảy xuống, nhanh chóng loang ra lớp quần áo, ẩm ướt dán chặt vào da thịt mình, lòng cô quặn
thắt. (Chỗ này là nước mắt của anh) Bao nhiêu ngày tháng ấy, giờ đây đã
trở thành dĩ vãng. Từ khi ra trường tới nay, mỗi ngày đi làm tám tiếng,
cô luôn nghĩ đến một đoạn văn của một tác gia: “Chiều muộn trở về, thấy
cảnh người bên đường thân mật với nhau, đành cố lơ đi. Nhưng mỗi lần
thấy một đôi tay trong tay xách một bó rau, một con cá từ chợ bước ra,
lòng không khỏi đau xót, thì ra hương vị của cái gọi là thiên trường địa cửu gói trọn trong một bữa canh, một bữa cá lại khó diễn tả thành lời
đến thế! Đôi người yêu quấn quýt ấy biết đâu sẽ chia tay ngay trong tối
nay, nhưng giờ này, khắc này, họ đã có với nhau biết bao ân tình sớm
tối.”
Nghe sống mũi cay cay, trong mắt hình như có gì đó lại vừa rơi xuống, cô thầm thở dài, sao mình nhiều nước mắt thế này! Hít sâu một hơi, cô quay đầu, cắn chặt răng mới có thể gằn từng chữ rành rọt: “Không! Em không thể tha
thứ cho anh! Anh đi đi! Em không bao giờ muốn gặp anh nữa!”
Hóa ra cô cũng có thể
dằn lòng mình mà kiên quyết được đến thế! Từ khoảnh khắc anh xoay lưng
lặng lẽ bước đi, lòng cô chết lặng, mọi cảm giác đều đã tê liệt. Bây giờ thì cô đã biết, chết lặng chính là một cách nói khác của đau vô cùng
tận. Cô co mình trong chăn, nơi ấy còn lưu lại mùi của anh, mùi thuốc lá làn lạt, nhưng lại như hun rát mặt mày. Nước mắt bất giác lã chã tuôn
rơi. Giờ đây, cô cũng chẳng còn sức lực để lau đi, đành để chúng mặc sức tung hoành. Đã từng nghĩ đến việc tha thứ cho anh, nhưng tha thứ rồi
thì sao? Sẽ lại tái phạm mà thôi!
Thật ra cô không gạt Hình Lợi Phong khi nói mình ích kỷ. Cô yêu Giang Tu Nhân, nhưng tuyệt đối sẽ không cho anh biết, bởi cô không chấp nhận
chia sẻ người mình yêu với người khác. Trước đây chưa yêu thì có thể,
nhưng bây giờ thì khác. Nếu muốn đến với nhau thì anh phải thuộc về cô
một cách trọn vẹn, nhưng chuyện đó là không thể, cho nên cô tuyệt đối
không muốn cho anh biết.
Sáng Chủ nhật, dậy thật sớm, đánh răng rửa mặt xong, Tử Mặc gọi điện
cho Hình Lợi Phong. Bị lôi dậy từ trong giấc mộng, anh bắt máy với giọng ngái ngủ: “Alô.” Cô bật cười, nói: “Heo lười, mau rời giường đi!” Lúc
này anh mới tỉnh hơn một chút, đánh một cái ngáp: “Sao sớm vậy? Hôm nay
là Chủ nhật, không phải đi làm mà!”
Đồng hồ vừa điểm chín giờ, mặt trời mới ló ra từ những đám mây, ánh
sáng rất nhạt nhòa, chẳng có chút ấm áp. Trong những ngày đông gió rét
thét gào, giờ này quả thực còn sớm, nhưng kệ, giờ đã là bạn gái của
người ta rồi, phải có đặc quyền chứ! “Anh dậy đi! Trưa nay mình đi ăn
McDonald’s nhé!” Trước đây, mỗi lần đi làm, thấy những đôi trai gái tíu
tít kéo nhau đi ăn, cô thấy rất ngưỡng mộ, muốn sau này khi yêu cũng
được nắm tay người mình yêu chẳng chút ngại ngần mà đi ăn. Tuổi thanh
xuân có thể rộn tiếng cười vui, có thể đẫm lệ rơi, nhưng tuyệt đối không thể để vuột mất!
Đầu dây bên kia, Hình Lợi Phong bật cười. Qua điện thoại, giọng anh
trầm khàn đầy quyến rũ, có một lúc nào đó, nghe mà cô cứ ngỡ đó là giọng của người ấy thuở nào: “Là chuyện này à? Chuyện nhỏ! Bạn gái nói thì dĩ nhiên phải nghe lời rồi!” Cô cười: “Đương nhiên!” Có bạn trai quả là
tốt! Anh lại ngáp thêm một cái nữa: “Được rồi. Em ăn tạm chút gì đó
trước nhé! Một giờ nữa anh qua đón!”
Uống vài ngụm sữa nóng, cổ họng cô dịu lại, cả người ấm lên, tay lại
vô thức vuốt ve những đường vân nổi khắc hình con bướm trên chiếc cốc.
Hồi bé yêu bướm đến nỗi sau khi chiếc cốc đánh răng bị vỡ, mấy ngày liền không chịu đánh răng, giờ nghĩ lại, thấy làm trẻ con thật là tốt, chẳng trách người ta không muốn lớn lên, bởi người lớn có biết bao nhiêu là
chuyện phiền não.
Cô chọn lấy một chiếc áo khoác màu mận chín, ngang eo có một dây lưng cùng màu, cùng chất liệu, phối với áo len màu đen và quần dài. Đồ của
cô toàn màu tối, nên mỗi lần Phính Đình nhìn thấy đều cười: “Xin cậu đó, trào lưu bây giờ là màu hồng cơ mà!” Trong chuyện ăn mặc, cô hơi lạc
hậu, vì vốn chẳng quan tâm nhiều đến mấy thứ đồ thời thượng.
Lần đầu tiên hẹn nhau với tư cách là