hứ đã lùi xa, giờ chỉ còn là một thời hoa mộng đọng lại trong ký ức mà thôi.
Trầm Tiểu Giai luôn an ủi: “Cái cũ không đi, sao cái mới đến được!
Chị nghĩ coi, không thay những cái cũ, làm sao có thời đại mới bây giờ?” Câu nói ấy chọc Tử Mặc cười, nhưng cô thấy rất đúng. Trưởng thành rồi,
cũng đã đến lúc phải nghĩ đến những lời mẹ nói mà lo sắp xếp kế hoạch
cho tương lai. Chung quy thì con người ta sống cũng cần phải biết thực
tế một chút.
Có lẽ Hình Lợi Phong cũng nhận thấy dạo này tinh thần cô xuống dốc,
nên rất năng điện thoại đến, rồi hẹn đi ăn. Khi cô đơn, con người ta rất cần có một ai đó bên cạnh, dẫu chỉ là bạn bè bình thường. Hai người vào một quán lẩu, gọi rất nhiều đồ ăn, bỏ vào nồi canh nóng. Chống cằm,
nhìn bọt nước sủi lăn tăn trong nồi, hơi nước bốc nghi ngút trong không
khí, cô chợt thấy lòng ấm lên. Thịt dê, heo viên, rau chân vịt quay
cuồng trong nồi canh, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy thèm chảy
nước miếng. Lâu lắm rồi mới có cảm giác muốn ăn, cô cầm đũa, cười với
Hình Lợi Phong: “Chiến đấu thôi!” Thế rồi cứ như là có người đang tranh
ăn với mình, cô tấn công dồn dập vào mục tiêu. Ăn được nửa chừng, Hình
Lợi Phong nhấp một ngụm rượu, nhìn cô chăm chú hồi lâu rồi đột ngột cất
tiếng, nghe rất chân thành: “Tử Mặc, hay là chúng ta hẹn hò thử xem?”
Nửa viên thịt vừa mới cắn nghẹn bỏng trong họng, nhả ra không được mà
nuốt xuống cũng chẳng xong, chật vật lắm cô mới nuốt xuống được, ngẩng
đầu lên nhìn anh đầy ngạc nhiên: “Cái gì?”
Hình Lợi Phong nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chứa chan thành ý: “Làm bạn gái anh nhé!” Cuối cùng thì anh cũng đã nói ra. Trước giờ Hình Lợi
Phong vẫn thường hẹn cô đi ăn, nhưng chưa bao giờ biểu lộ mình có ý với
cô, hôm nay lại đột ngột nói như vậy, quả thực rất đúng với tính tình ăn ngay nói thẳng của anh.
Cô buông đũa, nghiêng đầu nhìn anh một lúc rồi cười hì hì: “Để em suy nghĩ!” Thực ra, Hình Lợi Phong là một sự lựa chọn tốt, nhà của hai
người ở quê rất gần nhau, cũng coi như biết ngọn biết nguồn. Vả lại, anh tốt nghiệp đại học nhất nhì trong nước, công việc ổn định, lại đẹp
trai, lịch sự. Quen nhau đã lâu, cô biết anh rất tốt, tiếc là thiếu cảm
giác rung động của tình yêu, chỉ xem anh như một ông anh hàng xóm. Nhưng nói gì thì nói, cảm giác ấy cũng không thể giữ mãi suốt cả đời được.
Hình Lợi Phong cười: “Chẳng đứng đắn chút nào!” Nhìn cô nhíu mắt húp
canh, thỉnh thoảng lại lè lưỡi vì canh quá nóng, đáng yêu như một cô bé, anh nói tiếp: “Có anh là bạn trai cũng không tệ, em thử nghĩ nhé: một
là có tài xế miễn phí đưa đón em đi làm. Hai là có một chân chạy việc,
bạn gái mà có chuyện gì, anh nhất định sẽ chạy trước chạy sau không quản ngày đêm. Ba là có cu li miễn phí, sau này em có cái gì cần mang vác,
cứ quăng cho anh là được. Bốn là có đầu bếp miễn phí. Năm là có máy rửa
chén miễn phí…” Nghe anh nói, cô bật cười lớn: “Nghe cũng được đấy chứ!” Thì ra anh còn có thêm một ưu điểm là tính hài hước nữa! Anh cũng cười, nâng ly lên cụng với ly của cô: “Em cứ suy nghĩ đi. Đàn ông như anh bây giờ, có đốt đèn cũng chưa chắc đã tìm được đâu!” Cô vẫn cười giòn giã:
“Em cũng không tốt như anh tưởng đâu, em là người rất ích kỷ đó nha!”
Anh phì cười: “Em trả lời như vậy, có phải là tỏ vẻ đồng ý không?” Cô
nghiêng đầu nhìn anh, trầm ngâm một hồi rồi bỗng nhiên nở nụ cười rạng
rỡ như hoa: “OK, em đồng ý!” Lại không quên nháy nháy mắt với anh: “Em
đã cảnh báo trước rồi, đến lúc đó đừng có nói em gạt anh nha!”
Lúc về đến nhà đã hơn mười giờ, Hình Lợi Phong dừng xe ở lầu dưới rồi xuống mở cửa cho cô. Gió mùa đông bắc thét gào, mang theo cái lạnh thấu xương. Ẩn mình trong chiếc áo khoác dầy, cô khẽ ngẩng đầu nhìn anh:
“Anh có lên nhà không?” Quen nhau đã lâu nhưng chưa bao giờ anh lên nhà
cô, giờ đã nhận lời làm bạn gái người ta rồi, thì cũng phải phóng khoáng hơn một chút. Hình Lợi Phong cúi đầu cười: “ Sao thế, rộng rãi mời anh
lên như vậy, có phải trong nhà có bóng điện bị hư hay ống nước bị tắc
không? Giờ thì thấy ưu điểm của bạn trai rồi chứ?” Lúc cười, trông anh
rất đẹp, hàm răng trắng lấp loáng. Cô nghĩ ngay đến mẩu quảng cáo kem
đánh răng: “Răng tốt, thân thể khỏe mạnh!” Ha ha ha, thật hài hước!
Trở về phòng, việc đầu tiên cô làm là bật TV, mở đến một kênh giải
trí. Trên màn hình, một đám nghệ sĩ đang chọc cười khán giá. Nhà nhỏ có
một cái lợi là chỉ cần bật TV lên, ở đâu, làm gì cũng có thể nghe được.
Quăng áo khoác lên ghế, cô bước nhanh vào phòng tắm. Nước nóng từ vòi
hoa sen ào ào xối xuống mặt, xuống người, mang lại một cảm giác thật thư thái, dễ chịu. Sữa tắm đã được thay bằng loại hương hoa nhài dìu dịu.
Đã chia tay, là đoạn tuyệt hoàn toàn với mọi thứ của dĩ vãng, kể cả
những thứ nhỏ nhặt nhất.
Bất chợt có tiếng chuông cửa vang lên, thanh âm nhạt nhòa giữa tiếng
TV huyên náo. Tự nhủ đã trễ như vậy rồi, chắc không có ai tìm mình, nên
cô không để tâm, vẫn thong thả xả sạch bọt sữa tắm trên người. Xong
xuôi, cô mặc bộ đồ ngủ bước ra ngoài, lấy khăn lau khô tóc. Đến phòng
khách, phát giác tiếng chuông cửa quen
