
lên, anh lại thuận tay bấm số
của cô. Nhưng anh tin rằng mình có thể từ bỏ, có thể dứt ra khỏi cơn
nghiện này, vì với anh không gì là không thể, nên anh cố kiên trì, kiên
trì. Đến khi kiên trì không nổi nữa, anh lại tự nhủ: đi quan tâm bạn gái cũ, chắc cũng chẳng có chuyện gì to tát. Thế là anh gọi điện.. Cô nhấc
máy, khách sáo nói: “Xin chào!” Nghe thấy hai chữ ngắn gọn này, anh mới
phát giác mọi chuyện đã không còn như xưa nữa rồi. Thời gian hai người
còn ở bên nhau, chẳng bao giờ cô nói hai từ đầy khách sáo này mỗi lần
nghe điện thoại. Sẽ chẳng bao giờ cô nổi giận với anh, làm nũng với anh
nữa rồi, bởi vì giờ đây đối với cô, anh cũng chỉ là một người bình
thường như bao con người khác. Lúc một người không vui, sẽ tìm người
thân thiết nhất với mình để trút hết nỗi niềm, chứ có ai tìm một người
bình thường để làm chuyện ấy đâu?
Anh hoang mang, anh bối rối. Cảm giác ấy
giống như bị cả thể giới bỏ rơi, tim quặn thắt đến nghẹn thở. Cô bước
vào phòng ngủ, chưa đầy một phút đã trở ra, trên tay ôm một thùng giấy,
đặt xuống nền nhà rồi ra mở cửa, nhìn anh: “Đây là đồ của anh, tôi đã
định vứt đi nhưng quá giá trị nên không dám. Nếu không có chuyện gì nữa, thì anh mang đi đi, thời gian không còn sớm nữa.” Cô đang đuổi khách,
điều này không phải anh không biết, nhưng cách nói quá mức bình tĩnh của cô khiến anh tự hỏi: liệu cô có từng có chút xíu tình cảm nào với mình
không?
Vừa nhìn cô, anh vừa bước từng bước một
tới. Cô nhìn sang chỗ khác, không muốn mắt đối mắt với anh. Chiếc thùng
đó chứa đồ đạc của anh. Trong những tháng ngày đau đớn, cô đã từng vuốt
ve chúng, sau khi hồi phục tinh thần, cô xử lý chúng như trấn áp tình
cảm dĩ vãng của mình – bỏ vào trong thùng, nhét vào dưới gầm giường,
không muốn thấy chúng nữa. Lòng cô phẳng lặng như mặt hồ sau cơn bão tố, tuy ngơ ngẩn, tuy chết lặng, tuy nguội lạnh, nhưng vẫn tĩnh lặng dị
thường.
Đêm đã rất khuya, càng khuya càng yên
tĩnh như chính đáy lòng. Ngoài trời đã tối đen. Lần này anh đi, là thực
sự đi ra khỏi cuộc đời cô. Tuy chưa từng nghĩ tới sẽ có một kết cục tốt
đẹp, nhưng lòng vẫn không tránh khỏi đắng cay, chua chát. Anh nhìn cô,
vẻ kiên quyết hiển lộ trên nét mặt. Thì ra anh đã mất cô thật rồi! Không thể! Tuyệt đối không thể! Anh mãnh liệt ôm lấy cô. Qua lớp áo lông thật dầy, anh vẫn nhận ra vẻ hao gầy của cô, tấm lưng mảnh khảnh kia không
đủ một vòng ôm. Không đợi cô kịp la lên, anh đã cúi đầu xuống, hôn cô.
Hơi thở anh thoang thoảng mùi thuốc lá. Răng môi quấn quýt say sưa hệt
như thuở nào, như thể hai người chưa từng tách biệt. Gió lạnh như băng
đột ngột ùa vào, khiến cô tỉnh táo trở lại. Anh đang làm cái gì thế này? Cô ra sức cắn môi anh. Rất đau, nhưng anh không chịu buông, vẫn ôm lấy
cô thật chặt. Cô vùng vẫy, đẩy anh, cắn anh, nhưng anh càng ôm chặt hơn, hơi thở trở nên hỗn loạn. Nụ hôn cướp bóc của anh triệt tiêu mọi kháng
cự. Đến khi cô sắp không thở nổi nữa, anh mới chịu buông ra. Cô thở hổn
hển, chân tay không còn chút sức lực nào. Anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt
cuồng loạn. Trong cơn giận dữ, cô giơ tay cho anh một cái tát. “Bốp” một tiếng, mặt anh in hằn dấu tay. Dồn hết toàn lực, nhưng anh không hề né
tránh, khiến cô thấy lòng đau như xé, miệng đắng như ăn hoàng liên. Ngón tay đã lạnh băng, nhưng vẫn cảm giác được sự ấm nóng trên mặt anh. Chỉ
trong một buổi tối, cô đã cho anh hai cái tát! Rốt cuộc hai người là như thế nào đây?
Mười rưỡi sáng, thời
điểm bận rộn trong ngày. Một cô nhân viên cửa hàng hoa cột tóc đuôi
ngựa, mặc áo Tshirt trắng ôm một bó hồng lam rất to bước vào phòng. Trầm Tiểu Giai ngước đầu lên, hai tay cầm xấp giấy tờ đang làm dở, không
quên trêu chọc cô: “Tử Mặc, hoa của chị đến rồi kìa!” Liên tục mấy tuần
nay, ngày nào cũng có hoa đưa tới, phòng làm việc của cô sắp trở thành
cửa hàng hoa đến nơi. Bây giờ chỉ cần có người mang hoa vào công ty,
liền biết ngay người nhận là ai. Mỗi bó luôn luôn có 15 đóa, Trầm Tiểu
Giai tra tìm ý nghĩa trên mạng, nói điều đó tượng trưng cho lời xin lỗi. Hai chữ xin lỗi nghe thật đơn giản, nhưng với hai người, lại chứa sức
nặng ngàn cân. Khi lòng đã lặng sóng, nói thật ra cô cũng không cảm thấy anh có lỗi gì với mình, vì giữa họ đâu có bất kỳ hứa hẹn hay ràng buộc
nào. Nếu là người yêu, gặp phải tình huống như vậy, có lẽ sẽ nổi điên
lên, sẽ khóc lóc ầm ĩ, thậm chí có thể gây sự, nhất là sẽ hỏi cho rõ
ràng xem tại sao. Nhưng bọn họ không phải là gì của nhau, nói trắng ra
quan hệ giữa hai người chỉ phát triển từ một đêm tình, hai bên đều có
không gian riêng, đều có con đường riêng của mình. Thực ra nếu anh mặt
đối mặt, nói thẳng với cô: “Chúng ta chấm dứt!” thì kết quả cũng chẳng
khác gì bây giờ. Nên bất luận anh chọn cách nào, cũng đều đặt dấu chấm
hết cho quan hệ của bọn họ.
Trên mặt trận tình cảm, công thành chiếm đất chưa chắc đã là thắng,
mấu chốt là sau đó người trong cuộc không hối hận, mà nếu có thể thực sự không hối hận, cũng coi như mình đã dứt khoát với chính mình. Nhìn lại
con đường cả hai từng đi qua, thấy nó đã phủ đầy bụi. Mọi t