
c kia nó tuổi trẻ háo thắng, được nhiều người cưng nựng nên sống rất buông thả. Về nước, làm ra tiền một cái là mua ngay chiếc xe hơi
giá hai trăm vạn, ngày ngày diễu đi khắp nơi. Chuyện đến tai ba nó, thế
là ông ấy tìm nó về giáo huấn cho một bữa rồi kêu thư ký xử lý xe. Nó
không chịu, hai người vừa thấy mặt đã y như đấu bò, đến tận bây giờ cũng không nói chuyện đàng hoàng với nhau. Bác lần nào cũng phải làm người
hòa giải.”
Thấy chén trà của bà đã cạn, cô bưng ấm lên châm lại cho đầy. Mẹ anh
đón lấy, uống vài hớp rồi nhìn cô: “Bây giờ, nó đã đằm tính hơn xưa
nhiều, sự nghiệp cũng khá. Người ta cứ nói nó thành công là dựa vào cha, nhưng thật sự thì có tiếng mà không có miếng. Tính ông ấy như vậy, đời
nào nhúng tay giúp nó, mỗi lần gặp không giảng cho nó một bài đã là tốt
lắm rồi.”
Cô không tiện cắt ngang, chỉ yên vị làm người nghe. “Bác biết cháu
với nó qua lại cũng được hai năm rồi, chưa có ai bên nó được lâu như
vậy. Nếu cháu nghĩ bác không có tư tưởng phong kiến thì cháu lầm to. Bác chỉ có mỗi một mụn con, cho nên chỉ muốn nó được vui vẻ. Vả lại với
tính nó, muốn ép cái đầu cứng như bò của nó xuống gặm cỏ còn khó hơn làm nước sông Hoàng chảy ngược. Qua trận bệnh này, bác cũng nghĩ thông rồi. Chuyện đời vô thường, chỉ cần Tu Nhân chọn cháu, bác cũng sẽ không phản đối.”
Trời đất! Sao lại như thế này? Có phải cô quá cực đoan rồi hay không, coi cha mẹ của ai cũng như cha mẹ Tôn Bình Hoa? Tử Mặc không thể nói
được gì nữa.
“Cháu thì sao? Cháu đối với Tu Nhân thế nào? Có yêu nó không?” Đây là lời của một bà mẹ đang hỏi người yêu của con bà sao? Cô trầm ngâm giây
lát, hít một hơi sâu rồi ngẩng đầu nhìn bà, ánh mắt trong veo: “Cháu
cũng không biết, cháu chỉ biết bây giờ cháu yêu anh ấy, muốn được bên
anh ấy. Cháu sẽ yêu anh ấy đến ngày nào không còn có thể yêu anh ấy được mới thôi!”
Như thế là đã đủ, không phải sao? Nếu cứ mở miệng ra là nói trọn đời
trọn kiếp thì thật giả dối, bởi ai có thể biết được chuyện ngày sau.
Nhưng cứ theo thực lòng mình, yêu cho đến khi mọi chuyện thay đổi, đến
khi không còn có thể yêu nữa, thì đó cũng đủ rồi. Mà mọi thứ rất có thể
thay đổi trong thời gian ngắn, một năm hai năm, nhưng cũng có thể là cả
đời, đến tận khi nhắm mắt xuôi tay.
Mẹ anh cười. Tuy thư ký đã điều tra về cô vô cùng tường tận, nhưng bà phát hiện chỉ cần nhìn vào mắt cô sẽ hiểu cô là người như thế nào. Một
người có đôi mắt trong veo như nước, không chút giả dối như thế nhất
định là có một tâm hồn trong sáng. Có thể nghèo về vật chất đấy, nhưng
nội tâm thì chắc chắn sẽ khác. Nếu không thì sao “thằng con chẳng ra gì” theo như lời của chồng bà lại có thể vì cô mà dừng bước, quyến luyến
cho đến tận bây giờ, thậm chí còn cắm đầu vào chứ? Nghĩ đến ông chồng cố chấp, bà thở dài. Cứ luôn miệng mắng con là đầu bò, lại chẳng biết cái
tính bưởng bỉnh của nó hoàn toàn là do di truyền từ chính mình mà ra!
Hôm nay Tử Mặc xách một bình giữ nhiệt đi thăm mẹ anh. Lần trước các bác sĩ cho biết sau khi
trị liệu bằng hóa chất, khẩu vị của bà Giang vẫn không tốt, anh đã nói,
chẳng biết là hữu tâm hay vô ý: “Mặc Mặc nấu canh ngon lắm, lần sau để
cô ấy nấu mang tới đây cho mẹ.” Cô chỉ biết đứng ngẩn ra bên cạnh, thừa
nhận không được, mà phủ nhận cũng không xong. Từ hôm ấy, lòng cô vẫn
canh cánh chuyện này. Thứ bảy được nghỉ, cô liền đi mua nguyên liệu về
nấu canh đem đến bệnh viện. Trên hành lang, cô y tá chuyên chăm sóc mẹ
anh đi ngang qua thấy cô liền cất tiếng chào: “Chị đến rồi à!” Ngày
thường theo anh tới đây được mấy lần nên cũng có chút quen biết, cô cười gật đầu lại.
Đang định đẩy cửa bước vào, chợt nghe thấy bên trong phòng có người
đang nói chuyện, là tiếng hai người phụ nữ, tuy cách cánh cửa khép hờ
nhưng nghe vẫn rất rõ ràng, cô đang tính lui ra thì nghe thấy giọng bà
Giang truyền tới: “Chị biết ý Tu Nhân chứ, chị đã nói với nó là chia tay với cô gái họ Triệu đó đi, nhưng chuyện đó khó lắm, tính nó bướng như
vậy mà.”
“Trước giờ Tu Nhân có nghiêm túc trong chuyện tình cảm đâu, không thì nó đã không buông thả như thế rồi. Khó lắm nó mới cải biến, đều là nhờ
cô Triệu kia, chị cũng thấy yên tâm. Nhưng e là cha nó sẽ không đồng ý,
tư tưởng cố chấp của ông ấy đâu phải một sớm một chiều, dễ gì thay đổi.
Chắc sắp sửa một trận long trời lở đất nữa rồi…”
“Với anh rể thì chẳng có nước thương lượng rồi, ông của Tu Nhân đã
chọn sẵn cháu dâu từ lâu, hai nhà lại là chiến hữu… chị cũng hiểu anh rể nhất còn gì, anh ấy xưa nay coi trọng nhất là lời hứa…”
Mẹ anh khẽ ừ một tiếng: “Có câu không thù không thành cha con, quả
nhiên ứng với hai cha con nhà này. Mấy năm nay, thấy bên nhà họ Tống
không ngó ngàng gì đến Tu Nhân, chị cứ ngỡ họ không ưa vì nó quá phóng
túng. Có được mỗi một mụn con, chỉ cần nó thấy thích thì chị cũng theo ý nó. Mấy năm qua Tống Linh Linh cũng biền biệt ở nước ngoài, cứ tưởng vụ này chìm rồi. Ai ngờ chị ngã bệnh, gia đình bên ấy đến thăm rồi khơi
lại…”
“Lần trước cùng đi uống trà với Kiều phu nhân, em thấy Tống Linh Linh rồi. Trông con bé rất thời thượng. Em cũng