
Mở đầu
Khi kết hôn sau hai mươi năm chờ đợi, liệu anh có phân biệt
rõ bao nhiêu là tình thân, bao nhiêu là tình yêu?
Khi hai cơ thể hòa vào làm một, liệu anh có phân biệt rõ bao
nhiêu là dục vọng, bao nhiêu là nghĩa vụ?
Lúc găp lại, lướt qua vai nhau, liệu anh có phân biệt rõ bao
nhiêu là quyến luyến, bao nhiêu là bất lực?
Lúc mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, anh nói: “Anh yêu
em, từ rất lâu rồi...”, em mới biết, người động lòng không chỉ có mình em.
***
Một ngày đầu đông trời mưa tầm tã, bầu trời xám xịt, hiu
quạnh khiến buổi sáng trở nên u ám. Tôi cầm chiếc ô trong suốt đi tới tòa kiến
trúc bằng kính ở phía đối diện. Gió thổi hạt mưa rơi xuống mặt tôi. Hạt mưa
lạnh buốt, giống trái tim người đó.
Tôi mãi mãi không thể hiểu, trái tim của người đó được làm
bằng gì mà có thể cứng rắn, băng giá đến vậy, khiến tôi không thể đoạt được,
cũng không có cách nào từ bỏ...
Đi đến trước cánh cửa kính, tôi gập ô, thu cả nỗi muộn phiền
bị khuấy động bởi thời tiết, đi vào nơi bán đấu giá bật điều hòa ấm áp. Buổi
bán đấu giá bắt đầu, hội trường gần như không còn chỗ trống. Tôi chọn vị trí ở
hàng ghế gần cuối hội trường, sát cửa sổ. Còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Tề Lâm đã
đi xuống, mặt dày đuổi thẳng cổ anh chàng đẹp trai bên cạnh tôi, ngồi thế vào
đó.
“Anh tưởng em sẽ không đến.” Anh nheo đôi mắt đào hoa. Ghé
sát tai tôi.
“Núi đất đỏ là tâm huyết nửa đời của ba em, em không giữ
nổi, ít nhất cũng nên biết nó sẽ rơi vào tay ai.” Tôi nhích người, nới rộng
khoảng cách với anh. Vừa nói tôi vừa đưa mắt qua một lượt những gương mặt của
đám người giàu có ngồi trong hội trường. Biểu hiện của bọn họ không giống nhau.
Một số không che giấu sự thèm khát, nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của nhân
viên đấu giá như ông chủ Lâm, một nhân vật phất lên nhờ khai thác khoáng sản.
Cũng có người chỉ thuần túy đến xem cho vui như Tề Lâm ngồi cạnh tôi. Còn có
người hoàn toàn không có khả năng cạnh tranh, chỉ mở to mắt chứng kiến núi đỏ
bị bán đấu giá để trả nợ như tôi. Trong số đó, không có gương mặt tôi muốn gặp
nhất nên tôi không biết biểu hiện của anh như thế nào.
Giá tiền ngày một tăng cao. Khi ông chủ Lâm đưa ra con số
hai trăm ba mươi triệu, hội trường đang ồn ào, náo nhiệt bỗng im bặt. Một số
người không đủ tài lực đành bỏ cuộc. Số khác lại lo lắng đĩa thức ăn ngon lành
đã bị Cảnh gia xơi gần hết, chỉ còn lại vài khúc xương không xứng với số tiền bỏ
ra nên quyết định rút lui. Khi cuộc đấu giá đạt đến con số hai trăm bốn mươi
triệu, mọi người bắt đầu quay sang nhìn nhau. Ông chủ Lâm vẻ đầy đắc ý, một đối
thủ cạnh tranh trẻ tuổi trán đẫm mồ hôi, động tác giơ thẻ bài ngày càng do dự.
Tất cả đã ngã ngũ, tôi chống tay vào thành ghế đứng dậy,
không buồn xem kết quả.
“Em không xem nữa à? Chưa đến lúc cao trào mà.” Tề Lâm quay
sang nhìn tôi, nụ cười ôn hòa như ngọc của anh lúc này trông thật đáng ghét.
“Anh cứ từ từ thưởng thức đi, em còn bận việc.”
Mặc một chiếc áo khoác ướt lạnh, tôi đi về phía cửa chính.
Đột nhiên, tầm nhìn của tôi bị che khuất trong giây lát, hình như ai đó chắn
trước mặt tôi. Tôi vội ngẩng đầu nhưng không kịp nhìn rõ khuôn mặt người đó.
Một hình bóng vừa quen thuộc vừa xa lạ đi lướt qua tôi, cũng chỉ giống ảo ảnh
trong sa mạc hoang vắng.
Tôi gượng cười. Lúc này tôi còn chờ mong anh nói với tôi
điều gì đây? Lẽ nào chúng tôi cùng ngồi ôn lại chuyện cũ, kể chuyện gia đình,
bày tỏ tình anh em thân thiết?
Cảnh Mạc Vũ đi thẳng đến chiếc ghế tôi vừa rời đi rồi ngồi
xuống, tựa vào thành ghế, bộ dạng thảnh thơi, nhàn nhã.
“Ồ! Anh về rồi à?” Tề Lâm vui vẻ nhướng mày. Anh nói chuyện
với Cảnh Mạc Vũ nhưng ánh mắt lại hướng về phía tôi. “Anh cũng đến đây xem trò
vui sao? Hay định thò một chân vào?”
“Tôi không có sở thích như Tề thiếu...” Cảnh Mạc Vũ nhếch
mép, tảng băng trong đáy mắt anh tan đi rất nhiều. “Tôi không tranh thì thôi!
Nếu tranh tôi không chỉ thò một chân.”
Tề Lâm nhận ra hàm ý trong câu nói của anh, cười khan hai
tiếng, không nói gì nữa.
Tôi đứng bất động, từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi hình
bóng anh phản chiếu trên cửa kính. Do không khí lạnh, cửa kính mờ hơi nước, tôi
không thể nhìn thấy gương mặt điển trai, lạnh lùng của anh, cũng không nhìn
thấy ánh mắt sắc sảo của anh nhưng tôi có thể cảm nhận sự cô độc, kiêu ngạo và
mạnh mẽ toát ra từ người anh càng sâu đậm theo năm tháng.
Là anh, Cảnh Mạc Vũ, anh đã trở về.
Nhìn thấy Cảnh Mạc Vũ, người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi còn do
dự không biết có nên giơ thẻ bài liền nhẹ nhõm, đứng dậy, đi đến giao thẻ bài
cho anh.
Cảnh Mạc Vũ chỉnh lại tư thế, nhẹ nhàng giơ thẻ bài trong
tay.
Nhân viên bán đấu giá lập tức nói lớn: “Hai trăm năm mươi
triệu! Số hai mươi chín đưa ra giá hai trăm năm mươi triệu, có ai...”
“Không phải.” Cảnh Mạc Vũ từ tốn mở miệng, giọng anh lạnh
lẽo như hàn ngọc[1'>dưới lòng đất. “Tôi ra giá ba trăm triệu.”
[1'> Hàn ngọc: tên một loại ngọc.
Cả hội trường đột nhiên tĩnh lặng. Ông chủ Lâm kinh ngạc
đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi. Cảnh Mạc Vũ nhìn lại ông ta,
khóa miệ