
mặt qua, cảm giác như có gì từ trong mắt chảy ra.
Kinh kịch, đã khiến tôi say mê vô hạn tới mức này rồi, cho dù chỉ là vô tình nghe thấy, thì nó cũng lập tức bao trùm lấy tôi, khiến tôi vốn đã chìm
đắm ở kiếp này, lại thêm chìm đắm.
Lúc nào cũng thấy chưa đủ.
Khó quên nhất chính là khi tôi đến nhà hát kịch Trường An xem vở Xuân khuê
mộng do Trương Hỏa Đinh diễn, Trương Hỏa Đinh vừa ra sân khấu, tôi đã
ngẩn người, quên cả phải hò reo cổ vũ, lúc ấy mới biết thế nào gọi là
say sưa.
Sau khi vở diễn kết thúc đi ra, bầu trời đầy sao, có cả
những bông hoa tuyết bay lất phất, dưới bầu trời sao, tôi dùng khăn
quàng làm tay áo, cũng từ tốn cất tiếng hát: Khi đi hoa rợp trời, hôm
nay trên lầu liễu đã xanh… lúc đó, cuối cùng tôi cũng hiểu, Kinh kịch đã ăn vào máu mình, là người tình như hình với bóng của tôi, khiến tôi
ngày đêm nhung nhớ, không sao dứt ra được. Tôi cũng đã hiểu ra rằng, đời người ta, có cái gì đó để nhớ nhung, để yêu thích, trong lòng sẽ u sầu
nhưng cũng rất ngọt ngào.
Giống như tôi, cũng chỉ vì tình yêu, mà cảm thấy bầu trời xám xịt.
Ngay cả khi có một người con trai si tình như Xuân Thiên ở bên cạnh, anh
vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, chẳng phải chỉ là để thăm tôi hay sao?
Tôi lấy di động ra gọi điện thoại cho Chương Tiểu Bồ, hẹn cô ấy tối đi ăn cơm.
Tôi không muốn đi ăn một mình với Xuân Thiên, tôi sợ sự gượng gạo, Chương
Tiểu Bồ nhanh chóng đồng ý, cô ấy nói: Mình có thể đưa cả Thẩm Gia Bạch
đi không.
Khi cái tên Thẩm Gia Bạch lọt vào tai tôi, tự nhiên tôi rùng mình.
Được, tôi nói, được mà.
Thẩm Gia Bạch, yêu anh khiến em quên mất cả hình dáng anh, yêu anh em quên
cả thời gian, yêu anh khiến em trở nên cô đơn thế này, hiu quạnh thế
này! Bốn người chúng tôi ngồi trong một nhà hàng có tên là Ngư Châu Xướng Vãn.
Rất gần biển, thấp thoáng xa xa là ánh sáng của những chiếc đèn lồng đỏ,
chúng tôi ngồi ở một bàn cạnh cửa sổ, ăn những món hải sản vừa được đánh bắt xong.
Trong lòng ai cũng nặng trĩu tâm sự riêng, Chương Tiểu Bồ nói rất nhiều, cô ấy nhiệt tình chào hỏi Xuân Thiên, bảo anh phải
nhiệt tình hơn nữa nếu muốn theo đuổi tôi, nếu không khả năng thất bại
rất lớn, Xuân Thiên cũng nhiệt tình tiếp lời cô ấy, hai người bọn họ đều nói rất nhiều.
Chỉ có tôi và Thẩm Gia Bạch là im lặng.
Bên cạnh có một thiếu nữ đang đánh đàn Tranh, đánh bài Xuất thủy liên, nhạc điệu u sầu buồn bã, tôi nghe mà cũng u buồn theo.
Chúng tôi uống rượu, uống phải đến ba mươi chai Corona, uống đủ rồi bắt đầu cùng đi theo đến sàn disco.
Trong sàn disco người rất đông, tôi bị Xuân Thiên kéo vào trong, tôi nói: Anh làm gì thế, em không biết nhảy.
Anh ghé sát tai tôi hét lên: Chẳng ai biết nhảy cả. Chúng ta cứ vờ như biết nhảy là được. Anh chàng này, thật sự cũng rất thú vị đấy.
Em không nhảy với anh.
Chê anh lùn? Đúng thế, Xuân Thiên đứng chỉ cao bằng tôi, tôi không thích
những chàng trai có dáng dấp thấp bé, tôi thích những anh chàng có dáng
đứng hiên ngang trong gió, hình ảnh đó thật sự rất đẹp.
Nhưng lúc này, Thẩm Gia Bạch lừng lững như cây trước gió kia đang ở giữa sàn
nhảy, dưới sự dẫn dắt của Chương Tiểu Bồ đang lắc lư điên cuồng.
Xuân Thiên hỏi: Em thích Thẩm Gia Bạch, đúng không?
Tôi sững lại, vì bị người ta nhìn thấu, bị người ta bóc mẽ, nên tôi có chút tức giận.
Đừng giấu anh, ngốc ạ, anh nói, anh biết hết.
Tôi đột nhiên thấy tủi thân muốn khóc, uống một ngụm rượu lớn, tôi đáp: Đừng nói linh tinh.
Anh nhìn tôi chăm chăm, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: Âu Dương Tịch
Hạ, tâm sự trong lòng em chỉ có anh mới là người hiểu nhất.
Nhưng cậu ta không thích em, chắc em cũng thấy đấy, cậu ta chỉ quan tâm đến Chương Tiểu Bồ.
Tôi quay người bỏ chạy. Xuân Thiên đuổi theo ra ngoài: Anh nói sai rồi được không? Đừng giận nữa. Dưới ánh sáng mờ ảo của những ngôi sao, đột nhiên tôi có cảm giác thật thê thảm, thật trống rỗng, tôi bắt đầu khóc. Phải, tôi để người ta nhận ra tôi thích ai, nhưng anh ấy lại không thích tôi, anh ấy thích Chương Tiểu Bồ.
Xuân Thiên ngồi bên cạnh tôi, gió
đêm rất lạnh, anh hắt hơi mấy cái, sau đó sau khi quay về Bắc Kinh quả
nhiên anh đã bị cảm, thậm chí còn sốt mất mấy ngày, vào kì học mới, anh
gầy đi nhiều.
Khi kì học mới bắt đầu, tôi xác lập mục tiêu cho mình, quên Thẩm Gia Bạch, cố gắng học hành.
Từ đó, tôi không muốn có liên quan gì tới tất cả những chuyện đã qua nữa.
Phải, tất cả.
Thậm chí, tôi còn từ chối yêu cầu của Xuân Thiên là muốn được đi ăn cơm với
tôi, ở trường đại học, sinh viên nam nữ ăn chung với nhau rất nhiều,
cùng ăn cơm với nhau thường thì chỉ được coi là bạn cơm thôi, tiếp theo
nữa, thì có thể dần dần phát triển thành quan hệ yêu đương, không, tôi
không muốn cho anh cơ hội đó.
Nhưng ngày nào anh cũng xuất hiện dưới khu kí túc của tôi rất đúng giờ, sau đó gọi to tên tôi.
Âu Dương Tịch Hạ, xuống đi ăn cơm thôi! Lại còn ăn cơm! Thật độc ác! Khiến người ta phát điên! Lừa đảo, lừa đảo!
Rất nhiều bạn học thò đầu ra nhìn, sao anh chẳng biết xấu hổ gì như thế?
Đúng vậy, giọng anh rất to, to tới mức cả tòa nhà kí túc xá nữ đều nghe
t