
– Tôi đỏ bừng mặt, đẩy hắn ra khỏi phòng. Tên Thiên Du chưa kịp ú ớ gì thì đã nhận lấy cái đóng cửa mạnh bạo của tôi.
_ Phù…
Suýt nữa thì đã có chuyện động trời rồi !
Thân thể tôi chỉ cho mình Ryan đụng vào !
Phải giữ mình…giữ mình … - Tôi tự nhủ.
Rồi đứng trước gương, nhíu mày nhìn hàng nút phức tạp trên ngực, rồi tôi hí hoáy cài cài bấm bấm…
5 phút sau …
_ Cài thế này đúng chưa ? – Tôi bẽn lẽn nhìn hắn, chỉ tay vào hàng nút trên ngực.
Hắn nhìn chằm chằm, làm tim tôi đập vồn vã.
_ Tên biến thái, nhìn gì mà lắm thế ! Tôi móc mắt anh đấy ! – Tôi quát.
_ Cô cài sai rồi, thế này mới đúng ! – Hắn đưa tay lên gỡ một chiếc nút gần cổ ra, cài lại.
Sau khi đã “ giúp đỡ” xong xuôi như lời hắn nói, hắn mỉm cười đầy mãn nguyện, đưa ngón cái lên :
_ Tuyệt ! Trông cô đẹp lắm !
Đ…đẹp ?
Tôi tiến lại chiếc gương lớn, xoay trái xoay phải nhìn mình trong gương.
Oa! Đẹp thật đó !
Tuy nó hơi bó sát, nhưng chiếc cổ cao đi xuống dưới tà áo, dán lên người tôi những họa tiết bay bổng đầy nữ tính, còn nền vải trắng thì tôn lên
làn da sáng, như khoác lên người tôi một lớp hào quang lấp lánh.
Chợt, tôi quay sang nhìn hắn, hắn đang lấy một cuốn sổ tay màu trắng, ghi ghi chép chép gì trong đó.
_ Gì vậy ? – Tôi ngó vào.
_ Không có gì ! – Hắn vội vã giấu cuốn sổ nhỏ vào trong túi áo.
Gì đấy ? Ghi chép hoạt động ?
Biến thái đến thế là cùng !
Mẹ tôi muốn hắn dõi theo từng nhất cử nhất động của tôi sao ? _ Hello everyone! I’m new student , my name is Stella Glass, I’m from Canada and I’m fifteen !
( Xin chào tất cả các bạn ! Mình là học sinh mới đến, tên mình là Stella Glass, đến từ Canada , 15 tuổi ) - Tôi tuôn một tràng, trong lòng thở
hồng hộc vì hết hơi.
Phải, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi học ở trường mới !
Ừm để tôi nhớ lại đã, hình như đây là trường trung học Thành… Thành gì đó …
_ Chào cậu, tôi là lớp trưởng lớp 10A1, chào mừng đến với trung học
Thành Khiết ! – Khi tôi còn đang ngơ ngẩn, thì từ phía sau có một giọng
nam đầy kiêu hãnh vang lên.
Đúng rồi ! Thành Khiết !
Tôi quay phắt lại, đó là một cậu trai trông rất ngỗ nghịch, chiếc áo
sơmi không hề cài một chiếc nút nào, cứ thế mà để lộ ra yết hầu màu bánh mật bóng nhẵn đầy nam tính. Gương mặt dài vuông vức, từng milimet trên
làn da như được chăm chút thật kỹ, tuy cách ăn mặc lôi thôi nhưng cả
người cậu ta như toát ra một phong thái vương giả kiêu ngạo.
Còn nữa, đôi mắt hắn ta như mắt chim ưng, như sẵn sàng lướt một dao sắc lẹm vào bất cứ kẻ nào dám chống lại !
Tôi đang nghĩ, liệu có phải mình đang dấn thân vào chế độ độc tài của Hitller [1'> ?
Chưa hết, ngoài cậu ta, cả cái lớp 10A1 này y hệt như những người nghiện cosplay [2'> ấy !
_ À vâng chào cậu … Vậy mình có thể ngồi ở đâu đây ? – Tôi ấp úng, nở một nụ cười gượng gạo.
Hắn buông bàn tay thon dài ra khỏi mái tóc rối bù ướt đẫm của mình, liếc tôi một cái, chỉ ngón út về phía chiếc bàn trống phía cuối lớp, cạnh
một cái cửa sổ.
Ngón út ?
Cái lớp này quả là kì lạ, y hệt như một nồi cháo thập cẩm vậy, chẳng ai
mảy may quan tâm đến tôi – kẻ bất hạnh bị đẩy đến cái lớp học quái dị
này. Nhìn xem, cả lớp học hệt như một vũ hội hóa trang, người tóc xanh,
người mặc áo không cài nút, người xăm hình, người trang điểm như một con tắc kè !
Mắt tôi sắp mờ đi vì phải nhìn thấy quá nhiều màu sắc !
Tôi lật đật bước về phía chiếc bàn kia, tay nắm chặt balo. Nuốt nước
bọt, tôi bước những bước thật chậm, vì có linh tính chẳng lành…
Bước lại càng gần, những tiếng động kì lạ cứ từ từ mà lọt vào tai tôi.
Tiếng động đó, như những tiếng sáo nhỏ, phát ra một cách đều đặn, như một thanh âm của Thần Chết…
Và tôi đang đứng trước chiếc bàn chết chóc đó, và nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên mặt bàn, hít một hơi mạnh, nhắm mắt cảm nhận…
Trong hộc bàn, quả là có cái gì đó đang ngọ quậy…
Có lẽ tôi biết đó là gì rồi !
_ RẦM ! – Tôi đẩy hết lực lên bàn tay, chặt một cái vừa đủ vào mặt bàn, để cho cái thứ kì quặc kia rơi ra ngoài.
Rắn !
Những con rắn đen đang ngọ quậy, ưỡn ẹo quấn vào nhau do lực tác động
mạnh nên rơi hết cả ra ngoài. Chúng lè lưỡi, phát ra những tiếng “ xì
xì” đầy ghê sợ.
Tôi biết thế nào họ cũng sẽ chơi tôi mà !
_ Woa, đáng yêu quá ! – Tôi ôm hết đống rắn trên tay, nắm đuôi của chúng giơ lên.
Rắn màu đen, không có màu sặc sỡ, tức là không có độc.
Haha, họ nghĩ là dễ dàng đuổi được tôi ra khỏi đây chỉ với trò này sao ?
Những ánh mắt lạnh nhạt kia đã bắt đầu quét ngang tôi. Cả lớp im phăng
phắc, chỉ còn tiếng xì xì của những con rắn đang bị kích động.
_ Bốp bốp ! Hay lắm ! – Tên lớp trưởng đứng dựa đầu vào cửa lớp, vỗ tay giòn giã.
_ Chỉ có thế này thôi ? – Tôi nhếch môi cười khinh bỉ, nắm đuôi của một
con rắn quơ vài vòng, làm nó xì hết đốt xương, chết thảm dưới chân tôi.
Mẹ tôi là một kẻ cực kì quái gở, không kém gì những kẻ này. Từ nhỏ, bà
ấy luôn bày những trò kinh dị đến quái dị để dọa tôi, cái màn lấy rắn ra nhát thế này có là gì ?
Hình như tôi thoáng thấy ánh mắt kinh sợ của lũ con gái trong lớp, nhưng chúng đã nhanh chóng vụt mất.
_ Tôi sẽ xem như bọn rắn này là quà