Teya Salat
Nếu Như Anh Yêu Em

Nếu Như Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325060

Bình chọn: 10.00/10/506 lượt.

ng như

khoảng cách trong công ty với thế giới bên ngoài cách nhau một trời một đất vậy.

Trong không gian như vậy, trong lòng tôi đột nhiên thấy tĩnh lặng.

Lần đầu tiên tôi đến căn phòng họp này, có đều tôi nghĩ rất

có thể đây là lần cuối cùng. Có thể, tôi sẽ rất nhanh chóng cáo biệt tất cả những

thứ ở trong này.

Tạm biệt rồi, ba năm, tôi đã luôn coi tập đoàn Hiếu Thiên là

một nơi đầy vinh dự.

Tạm biệt rồi, ba năm, những khuôn mặt sớm đã trở nên rất

quen thuộc.

Tạm biệt rồi, ba năm, tôi đã để lại đây thời thanh xuân quý báu

nhất của mình.

Đối với thế giới bên ngoài dù cho tôi thật sự cảm thấy vô

cùng bất an lo lắng, nhưng con người luôn phải học cách để ra đi, học cách làm

lại từ đầu. Trước đây, có một đồng nghiệp khi thôi việc đã nói với tôi: “Cây

tìm đến chỗ chết, người tìm đến chỗ sống”, cuộc sống hay công việc quá nhàn hạ,

rất dễ khiến con người nhiễm tính lười biếng, sau đó cũng không dám tiếp nhận

những thử thách nữa.

Dường như xưa nay tôi chưa từng đứng cùng bến bờ với hai từ

an nhàn, cho nên, Tiêu Đồng Đồng tôi không sợ hãi, người có tay có chân có trí

tuệ, nhất định có thể tạo dựng cho mình một cuộc sống tốt hơn.

Đúng lúc tôi tự hô khẩu hiệu với bản thân, thì cánh cửa

phòng họp bật mở, Sở Mộng Hàn bước vào, tiện tay đóng cánh cửa phòng họp rất chặt.

“Anh?” Tôi há hốc miệng, mở to mắt nhìn anh ta, tôi nghĩ lên

tầng 28 rất có thể sẽ gặp phải anh ta, nhưng lại không thể ngờ được, lại gặp

anh ta riêng lẻ như thế này. Cái món quà như tôi sao thể hiện rõ nét thế, giá

sao rẻ mặt thế.

Tôi cố tình khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn anh ta.

Đối mặt với tôi không phải là người bạn thân thiện gì, hôm

nay anh ta đã bỏ đi hết sự khinh thường và nhạo báng tôi, đi thẳng đến ngồi

trên chiếc ghế cách tôi một khoảng gần nhất.

“Hôm trước gọi điện cho tôi có việc gì?” Ánh mắt của anh ta

chiếu thẳng vào mặt tôi, thần thái rất phức tạp.

Tôi không ngờ rằng, anh ta vẫn còn quan tâm đến chuyện này.

Tôi mỉm cười: “Sở Tổng, thời gian làm việc, vốn đâu phải để

nói chuyện riêng tư. Nhưng dù sao anh cũng đã hỏi, tôi cũng không làm mất thời

gian”

Lông mày anh ta chau xít xịt, cái biểu cảm vừa u sầu vừa

chân thành này, năm xưa không biết đã mê hoặc biết bao nhiêu cô gái trẻ trung

xinh đẹp.

Tôi chớp chớp mắt coi thường, nói với anh ta: “Sở Mộng Hàn,

tôi gọi điện thì còn có thể có việc gì sao, đương nhiên là hẹn anh đến Sở dân

chính làm thủ tục…..”

Tôi vẫn còn chưa nói hết câu, thì cái biểu cảm của anh ta đã

hoàn toàn thay đổi, sự ôn hòa hiền lành khi nãy không còn nữa, trên khuôn mặt

cũng vô thức tiến sát gần tôi. Tôi cảm thấy sự thất vọng và bực tức bao trùm

trên cơ thể anh ta, cũng ý thức được có một sự nguy hiểm đang dần dần từng bước

hướng về phía tôi.

Tôi vội vàng bỏ sang một góc ghế khác, anh ta đang bực tức

ư? Nhưng tôi thực sự không thể hiểu được lý do khiến anh ta bực tức. Tôi càng

không hiểu, hai người đã từng yêu thương nhau như vậy, sao lại có thể trở thành

như ngày hôm nay.

Chỉ là, trong lúc này, tôi đã không muốn giày vò thêm những

chuyện vô nghĩa này nữa, bây giờ tôi chỉ muốn hoàn toàn vạch rõ ranh giới với

anh ta. Tốt nhất cả cuộc đời này cũng không nên gặp lại, đến chết cũng không gặp

lại.

“Tiêu Đồng Đồng, cô thực sự muốn ly hôn với tôi vậy sao?”

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, giống như tôi nợ anh ta hàng trăm vạn tệ vậy.

Đây chẳng phải là nói thừa sao?

Ba năm trước, hai chúng tôi đã nói rất rõ ràng về vấn đề ly

hôn này rồi, lẽ nào năm đó những lời anh ta nói anh ta đều quên hết rồi sao?

Nếu thực sự đã quên, vậy ba năm nay, chồng tôi ở đâu?

Nếu thực sự đã quên, ngày hôm nay sau ba năm, sau khi gặp lại

tôi, khi tôi cần sự giúp đỡ nhất, anh ta vẫn còn đang phong lưu hưởng lạc với

người đàn bà khác?

Đã gặp qua kẻ áp bức người khác, nhưng chưa bao giờ tôi gặp

người lại áp bức người khác đến nỗi đen trắng bất phân, chỉ để thỏa mãn dục vọng

bản thân mình như vậy.

“Đúng vậy, ngày nào tôi cũng muốn, đêm nào tôi cũng muốn, cả

khi tôi nằm mơ đều mong chờ đến ngày hôm nay” Khuôn mặt tôi không chút biểu lộ

cảm xúc, ngữ khí càng trở nên lạnh lùng hơn.

Ánh mắt của anh ta tối sầm, từ từ cúi thấp đầu xuống, tôi

không thấy được biểu cảm của anh ta, chỉ nghe thấy anh ta nói từng câu từng chữ,

rất kiên quyết: “Tôi nói rồi, chuyện này để sau sẽ bàn.”

Thất vọng của tôi về anh ta càng nặng nề, lạnh lùng lên tiếng:

“Sở Tổng, đã ba năm rồi, chưa từng thấy anh tìm tôi lấy một lần, ngày hôm nay lại

trong hoàn cảnh này, nói cần thêm thời gian. Nếu tôi bây giờ vẫn là cô gái vô

tri bị anh lừa dối đến quay cuồng đó, thi có thể tôi vẫn cho rằng, lúc này anh

vẫn còn chút tình cảm với tôi, muốn tiếp tục nối lại duyên cũ. Nhưng ba năm

nay, xã hội thực tế đã dạy tôi rất nhiều, Sở Tổng, dáng vẻ của anh lúc này đối

với tôi mà nói, chẳng qua chỉ là sau khi tôi bị anh bỏ rơi, không bị chìm đắm

trong khóc lóc hay treo cổ, ngược lại sống rất tốt, cho nên anh không cam tâm,

nghĩ tôi đã có thể không thực sự toàn tâm toàn ý yêu anh, điều đó khiến sự tự

tôn của anh bị tổn thương