Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327355

Bình chọn: 9.5.00/10/735 lượt.

là điều đáng quý. Anh không thể đả kích sự cố gắng của cô một cách thẳng thừng, thôi thì anh chấp nhận, tiện thể chỉ bảo cô cách đối nhân xử thế.

Hơn nữa, đồ ăn sáng cô mua là món sủi cảo nhân tôm mà anh thích nhất.

Đến khi Quý Bạch nói xong, anh liền thấy đôi mắt đen láy của Hứa Hủ nhìn anh chăm chú, cặp lông mày thanh tú chau lại: "Anh nhầm rồi, đây là đồ ăn sáng của em, không phải chuẩn bị cho anh."

Căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng trong giây lát.

Quý Bạch đặt tờ báo xuống bàn, nhìn Hứa Hủ chằm chằm mà không lên tiếng.

Lúc này, Hứa Hủ mới lờ mờ cảm thấy, lời nói của cô quá thẳng thắn. Cô đảo mắt qua mặt Quý Bạch, đắn đo một hai giây rồi quyết định thỏa hiệp: "Nếu anh thích, ngày mai em sẽ mang cho anh một phần."

"Không cần!" Quý Bạch đứng dậy, hình bóng cao lớn như cây cổ thụ bao trùm người cô. Anh nở nụ cười nhàn nhạt: "Nếu là như vậy, tôi không thể ăn không bữa sáng này. Ngày mai em hãy đến sớm hơn hôm nay một tiếng đồng hồ, tôi sẽ đích thân giám sát."

Đến sớm một tiếng đồng hồ, có nghĩa là ra khỏi nhà lúc năm giờ sáng...Hứa Hủ còn ngây ra, Quý Bạch đã đi lướt qua người cô, rời khỏi phòng hội nghị.

Khi Hứa Hủ chạy lên căng tin, đồ ăn sáng đã bán hết. Cô đành phải ôm bụng đói về văn phòng.

Một lúc sau, đồng nghiệp lần lượt đi đến. Diêu Mông xách hai túi bánh bao nhỏ, nở nụ cười rạng rỡ từ cửa phòng: "Bánh bao vừa ra lò, rất nổi tiếng ở khu vực nhà em. Em mua thêm một túi, có ai ăn không ạ?"

Mọi người đều nói ăn rồi, Diêu Mông xách túi bánh bao đi tới cửa văn phòng của Quý Bạch: "Sếp đã ăn sáng chưa ạ?"

Quý Bạch đang đọc báo, tờ báo che khuất mặt anh, chỉ có giọng nói nhàn nhạt vọng ra: "Tôi ăn rồi."

Diêu Mông thè lưỡi, cầm túi đồ ăn về chỗ ngồi. Cô bắt gặp đôi mắt đen láy của Hứa Hủ nhìn chằm chằm vào túi bánh bao trên tay cô. Sau đó, Hứa Hủ mở miệng, thanh âm có vẻ ủ rũ: "Có thể cho mình một túi không?" Đối với chuyên ngành, Hứa Hủ có sự quật cường và tự

hào của cô, nhưng là một người cảnh sát, cô luôn nghiêm túc chấp hành quy định

và mệnh lệnh.

Dù yêu cầu của Quý Bạch không có tình người, Hứa Hủ

cũng không hề nghĩ đến chuyện chống đối cấp trên, thậm chí có thể nói cô hơi

‘nhẫn nhục chịu đựng’.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Hủ ra khỏi nhà đúng giờ.

Khi cô đến sân tập, trời vẫn còn tối đen, đèn đường vẫn bật sáng. Trên sân tập

luyện rộng lớn thấp thoáng có hai ba bóng người đg chạy bộ trong đêm tối.

Hứa Hủ đứng một lúc, liền nhìn thấy một người từ

trong sương mù dày đặc chạy đến trước mặt cô.

Là Quý Bạch, chắc h mới đến sân tập không bao lâu,

trên người anh không có mùi mồ hôi.

Dưới ánh sáng mờ mờ, đường nét gương mặt Quý Bạch mơ

hồ, nhưng giọng nói trầm thấp của h rất rõ ràng: “Hôm qua em chạy mấy vòng?”

“Năm vòng.” Hứa Hủ đáp.

“Hôm nay mười vòng, tốc độ không thể chậm hơn hôm

qua, tôi sẽ tính giờ.” Sau khi thốt ra một câu, Quý Bạch lại tiếp tục chạy về

phía trước.

Hứa Hủ trầm mặc trong giây lát, cầm chai nước uống một

ngụm rồi chạy theo h.

Nói là chạy theo nhưng Quý Bạch đã nhh chóng mất

hút. Đến khi Hứa Hủ chạy non nửa vòng sân tập, đằng sau xuất hiện tiếng bước

chân trầm ổn từ xa truyền đến gần.

Chỉ nghe tiếng thở có tiết tấu này, là có thể cảm nhận

được cơ thể người đàn ông đg giải phóng sức mạnh trong khi vận động. Ngược lại,

động tác chạy bộ của Hứa Hủ không hề có cảm giác tồn tại. Cô có bước chân ngắn,

hơi thở nhẹ. Vừa cúi đầu cô liền nhìn thấy một bước của Quý Bạch còn dài hơn

hai bước của cô, h nhh chóng vượt qua người cô...

“Vòng này không tính, chạy chậm quá.” Thanh âm của

Quý Bạch từ trong bóng tối phía xa truyền tới. Hứa Hủ ngẩn người, sau đó ủ rũ

chạy theo h.

Đến khi Hứa Hủ chạy hết mười vòng, trời đã sáng hẳn.

Hứa Hủ mệt đến mức thở không ra hơi. Quý Bạch chạy bao nhiêu vòng, cô cũng

không đếm xuể. Chỉ biết ở hai vòng cuối cùng, Quý Bạch chẳng thấy bóng dáng,

không rõ h đi dâu. Hứa Hủ thậm chí nghi ngờ, liệu h có đếm giờ như lời h

nói không.

Nghỉ ngơi một lát, Hứa Hủ lê đôi chân nặng như chì rời

khỏi sân tập. Đi qua khu vực bày dụng cụ tập luyện, cô nhìn thấy Quý Bạch cùng

một người đàn ông ngồi ở đó. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, hai người đều

quay đầu, Quý Bạch mỉm cười vẫy tay với cô: “Hứa Hủ, lại đây.”

Nụ cười của h rất ôn hòa, khiến dung mạo tuấn tú

sáng bừng dưới ánh mặt trời.

Hứa Hủ liếc h một cái rồi quay sang người đàn ông

bên cạnh Quý Bạch.

Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, dáng người trung

bình, mái tóc muối tiêu, gương mặt hiền từ. Ông lên tiếng trước: “Chào cháu, Hứa

Hủ. Tôi nghe nói đội vừa xuất hiện một người mới rất có tiềm lực, không ngờ lại

là cô gái bé nhỏ như vậy.”

Hứa Hủ lên tiếng: “Đội trưởng Nghiêm, chào chú, cháu

đã nghe dh chú từ lâu.”

Người đàn ông cười tươi: “Quả nhiên rất thông minh

lh lợi. Nhưng cháu là học trò của tiểu Quý thì nên gọi tôi là sư công.”

Người này họ Nghiêm, là đội trưởng đội cảnh sát hình

sự tiền nhiệm, hiện đã nghỉ hưu, cũng là thầy của Quý Bạch năm đó. Ông là thần

thám nổi tiếng ở thành phố Lâm. Hứa Hủ từng nghe nói nhiều về ông. Cô dựa vào

tuổi tác, cử chỉ và ngữ


Pair of Vintage Old School Fru