
a ngồi xuống, Quý Bạch liền cất giọng đều đều:
“Theo tiêu chuẩn của tôi, tập thể dục buổi sáng chỉ là làm nóng thân, sự hành hạ
vẫn chưa chính thức bắt đầu đâu.”
Hứa Hủ: “...”
Quý Bạch lấy một tập tài liệu ném cho Hứa Hủ: “Đây
là bản báo cáo mà cấp trên cần, em hãy làm và nộp trước giờ t sở chiều ngày
mai.”
Hứa Hủ mở ra xem, hỏi vài vấn đề cô không rõ. Quý Bạch
vừa định trả lời, điện thoại di động của h đột nhiên đổ chuông.
Là một cuộc điện thoại qu trọng, Quý Bạch cầm điện
thoại đứng dậy, ra hiệu Hứa Hủ đợi một lát. Sau đó, h đi vào phòng họp nhỏ ở
bên cạnh.
Quý Bạch chưa cho cô đi, Hứa Hủ đương nhiên ngo
ngoãn ngồi chờ. Chỉ một lúc cô đã xem hết tài liệu, Quý Bạch vẫn chưa quay về,
Hứa Hủ buồn chán ngẩng đầu, qu sát xung quh.
Bây giờ là đầu giờ chiều, ánh nắng từ bên ngoài cửa
sổ chiếu vào phòng, khiến nền nhà nhuộm thành màu vàng ấm áp. Đến mặt bàn làm
việc cũng phảng phất có vị khô hh của ánh mặt trời.
Ghế trong văn phòng Quý Bạch làm bằng da thật lại rộng
rãi, dễ chịu hơn ghế ngồi ở bên ngoài. Hứa Hủ ngồi dưới ánh nắng một lúc, hai mắt
cô díu lại, cô ngả người về thành ghế phía sau, thư thái nhắm nghiền hai mắt.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Quý Bạch trở lại
văn phòng, Hứa Hủ đã chìm vào giấc ngủ.
Thân hình nhỏ bé của cô cuộn trên chiếc ghế rộng, đầu
hơi nghiêng về một bên, hai tay đặt trên hai thành ghế. Dáng vẻ của cô chững chạc
như người phụ nữ trung niên. Sắc mặt cô hơi kém, lông mày đen nhánh nhíu lại,
phảng phất rất mệt mỏi.
Xem ra cô bé đúng là mệt nhoài rồi.
Quý Bạch nhìn Hứa Hủ vài giây rồi nhẹ nhàng đi về chỗ
ngồi, châm một điếu thuốc lá, lặng lẽ đưa lên miệng hút.
h cho cô mười phút nghỉ ngơi.
***
Tuy nhiên, chưa đầy một phút sau, Hứa Hủ đã tỉnh giấc.
Cô bị tiếng giở sách sột soạt đánh thức. Vừa nhướng
mắt, Hứa Hủ liền nhìn thấy Quý Bạch ngồi ở phía đối diện cô từ bao giờ. h hơi
cúi mặt, một tay kẹp điếu thuốc, một tay lật tài Liệu, sắc mặt vô cảm.
Hứa Hủ không rõ cô đã ngủ bao lâu. Đối với cô, ngủ
ngay trước mặt cấp trên trong giờ làm việc là hành vi quá đáng, đặc biệt còn là
cấp trên nghiêm khắc như Quý Bạch. Sống lưng cô rịn đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt
tái nhợt trong giây lát.
Quý Bạch không ngẩng đầu, cất giọng chậm rãi: “Em có
hài lòng về điều kiện ngủ nghỉ ở văn phòng của tôi?”
Sắc mặt Hứa Hủ càng trở nên khó coi: “Em xin lỗi.”
Trong lúc Hứa Hủ tưởng Quý Bạch sẽ phê bình nghiêm
khắc hay chế giễu cô, h đột nhiên chuyển sg đề tài khác: “Vừa rồi em có chỗ
nào không rõ?”
Hứa Hủ hơi ngẩn người, nhưng cô nhh chóng đưa ra
vài thắc mắc trong công việc. Quý Bạch nghiêm túc giải đáp, h không nhắc đến
vụ cô ngủ trước mặt h.
***
Nói chung, trong tuần đầu tiên sau khi Quý Bạch trở
về, Hứa Hủ sống không bằng chết. Mỗi ngày, bất kể tinh thần hay thân thể cô đều
mệt mỏi rã rời. T sở về đến nhà là cô ngủ say như chết, khẩu phần cũng tăng
lên rõ rệt.
Thấy em gái khổ sở như vây, Hứa Tuyển đương nhiên
xót xa. Nhưng bản thân anh cũng là người có ý chí kiên trì và siêng năng, h
cho rằng việc rèn luyện có ích với em gái h, vì vậy h cũng không nhiều lời.
Hứa Tuyển chỉ nói, nếu sự nghiệp không vừa ý thì nên
trh thủ tình trường đắc ý, h sẽ giới thiệu đối tượng coi mắt cho Hứa Hủ vào
thứ sáu tuần này, là một người đàn ông làm IT xuất sắc, cô phải có mặt tại buổi
hẹn đúng giờ.
Đến sáng thứ sáu, Hứa Hủ khó khăn lắm mới hoàn thành
nhiệm vụ vĩ đại chạy hết mười vòng sân tập. Lúc ngồi ở phòng họp nhỏ ăn sáng,
cô hỏi Quý Bạch, sáng thứ bảy và chủ nhật có cần tập luyện không?
Quý Bạch đáp: “Thứ bảy và chủ nhật em không ăn cơm
sao?”
Hứa Hủ không còn gì để nói.
Đến giờ t sở, cả người Hứa Hủ ỉu xìu. Nhưng vì tối
nay đã hẹn gặp mặt đối tượng coi mắt, nên cô chỉ muốn sớm gặp, sớm hoàn thành
nhiệm vụ rồi về nhà đi ngủ.
Hứa Hủ đi thẳng xuống nhà xe của Cục Cảnh sát, Hứa
Tuyển nói sẽ đến đón cô. Vừa vào nhà xe, Hứa Hủ liền nhìn thấy Quý Bạch đi ra từ
một lối khác.
“Hứa Hủ!” Một giọng nói đàn ông vg lên. Là Hứa Tuyển
gọi cô, h mặc bộ comple đen tinh xảo, ngồi trong chiếc Mercedes của h, khóe
mắt h đầy ý cười. Nhưng khi nhìn thấy bộ áo sơ mi, quần âu đơn giản của cô,
h cau mày: “Em định mặc đồ này đi coi mắt?”
Hứa Hủ cúi xuống: “Không được sao?”
Hứa Tuyển lặng thinh. Hứa Hủ quay đầu: “Quý đội, tạm
biệt.”
Quý Bạch cũng đảo mắt một lượt từ trên xuống dưới
thân hình cô, h gật đầu rồi đi tới xe ô tô ở bên cạnh.
Hứa Hủ đi vòng qua, Hứa Tuyển mở cửa xe cho cô: “Cấp
trên của em à?”
Hứa Hủ gật đầu, vừa vặn nhìn thấy Quý Bạch lái chiếc
Buick màu đen đi qua, là loại xe bình thường, h không hề nhìn hai h em Hứa
Hủ.
Chiếc Mercedes nhh chóng hòa vào dòng xe cộ trên
đường. Khi Hứa Tuyển dừng xe trước cửa ‘Viên Lạc’, Hứa Hủ nhạy cảm phát giác ra
điều bất thường.
‘Viên Lạc’ là câu lạc bộ tư nhân nổi tiếng ở thành
phố Lâm. Vài năm trước, khi Hứa Tuyển kiếm được khoản tiền một triệu đầu tiên
trong đời, h đã hào phóng dẫn cô đến đây ăn cơm một Lần. Sau này, Hứa Tuyển
cũng thường đến ‘Viên Lạc’ nhưng Hứa Hủ đều không đi theo.
Buổi coi mắt với kỹ sư IT hẹn