
ản, đôi mắt đen nhìn cô chăm
chú.
Hứa Hủ nhướng mắt, gương mặt hơi ửng đỏ: “Em tin anh
ta sẽ nhanh chóng lấy lại tinh thần.”
Phản ứng này không lọt qua mắt Quý Bạch, khiến anh
có linh cảm không hay. Anh lập tức mở miệng: “Quan tâm đến bạn bè là chuyện nên
làm. Tuy nhiên cậu ta có liên quan đến vụ án, em lại là cảnh sát hình sự phụ
trách vụ án, ở trong Cục Cảnh sát nên chú ý hình tượng, không có lần sau đâu đấy.”
Hứa Hủ thật thà gật đầu: “Em xin lỗi, em hiểu rồi ạ.
Đương nhiên không có lần sau, bởi vì từ nay về sau em và anh ta chắc không có dịp
tiếp xúc nữa.”
Nụ cười trên khóe miệng Quý Bạch như cơn gió thoảng:
“Ờ, tự em có chừng mực là được.”
***
Đội hình cảnh cuối cùng cũng được nghỉ mấy ngày phép
hiếm hoi. Hứa Hủ về nhà, thu dọn ít quần áo, chạy đến căn hộ của Hứa Tuyển.
“Em được nghỉ ba ngày, đến đây ở với anh.” Cô nói ngắn
gọn.
Hứa Tuyển cười cười, xoa đầu Hứa Hủ: “Anh không sao
đâu.”
Hứa Hủ không biết làm thế nào bày tỏ sự quan tâm đến
anh trai ngoài việc ở bên cạnh anh. Hứa Tuyển hiểu rõ tâm ý của cô.
Hứa Hủ gật đầu, ngồi ở ghế sofa mở máy vi tính lướt
web một lúc. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy Hứa Tuyển cầm lon bia đứng bên cửa
sổ ngắm sao trời.
Hứa Hủ đứng dậy, đi về phía anh: “Anh, anh ôm em
đi.”
Hứa Tuyển phì cười, giang rộng hai tay ôm em gái vào
lòng: “Đúng là ‘thụ sủng nhược kinh’ (*). Nào lại đây, để anh ôm một lúc.”
(*) Thụ sủng nhược kinh: Lo sợ khi được yêu thương
quá.
Mấy giây sau, Hứa Hủ đẩy người Hứa Tuyển, chau mày
suy tư. Mặt cô hơi đỏ bừng.
Hứa Tuyển phát hiện ra điều bất thường, hỏi em gái:
“Sao thế?”
Hứa Hủ trả lời: “Thời gian gần đây, em bị ba người
đàn ông bao gồm cả anh ôm vào lòng. Nhưng cảm giác do ba người mang lại hoàn
toàn khác nhau.”
Hứa Tuyển mở to mắt: “Khoan đã! Hai người đàn ông ôm
em là ai? Ngoài ôm ra còn làm chuyện gì nữa?”
Hứa Hủ không trả lời, cô dõi mắt ra cảnh đêm bên
ngoài cửa sổ: “Anh, đợt tới anh không cần sắp đặt đối tượng coi mắt cho em nữa.”
Hứa Tuyển ngẩn người. Câu này có nghĩa em gái anh đã
có người trong lòng?
Nhưng em gái cả ngày ở Cục Cảnh sát, đối tượng tiếp
xúc chỉ có thể là cảnh sát.
“Chẳng phải em nói không chọn cảnh sát hay sao?”
Trong lòng Hứa Tuyển nổi lên tâm tình phức tạp, có bất ngờ, hiếu kỳ, an ủi và một
chút băn khoăn rất khó hình dung.
Hứa Hủ không thể giải thích với anh trai về sự xung
đột trong lý trí và tình cảm của cô. Tâm trạng cô hơi hỗn loạn, cô thở dài, trả
lời: “Thì em thay đổi theo thời thế.” Một lúc sau, cô lại thở dài: “Hơn nữa,
chưa chắc em đã chiếm được anh ấy.”
Ngày nghỉ phép thứ nhất.
Trời đêm mát mẻ, ánh sao lung linh. Quý Bạch thư thái ngồi ở ban công nhà mình, thưởng thức nước trà mới pha thơm ngát, anh rút điện thoại gọi cho Triệu Hàn.
"Sếp, có việc à?" Nhận được điện thoại của Quý Bạch, Triệu Hàn theo thói quen nghiêm túc chờ đợi.
Quý Bạch: "Chẳng có việc gì, hai ngày nghỉ này muốn cùng chú ăn bữa cơm."
"Vâng." Ngữ khí Triệu Hàn nhẹ nhõm hẳn: "Ngày mai được không ạ?"
Quý Bạch: "...Ngày kia thì sao?"
"Ngày kia buổi tối em mới rảnh. Buổi sáng, Hứa Hủ hẹn em đi tập bắn, sau đó cùng cô ấy ăn trưa."
Khóe miệng Quý Bạch hơi cong lên: "Không được rồi, buổi tối tôi có việc."
"Vậy..."
"Thế thì buổi trưa đi, thêm Hứa Hủ cũng không sao." Quý Bạch nói rất tùy ý: "Tới lúc đó tôi sẽ lái xe đến phòng tập bắn đón hai người."
"Được ạ!" Triệu Hàn trả lời vô tư.
Quý Bạch lập tức chuyển đề tài: "Đúng rồi, tôi còn chưa gặp bạn gái của chú, nếu cô bé đó rảnh thì hẹn luôn đến đó, tôi mời hai người ăn cơm."
Triệu Hàn: "Hả?...Hì hì...được ạ."
Quý Bạch đột nhiên bật cười: "Cám ơn người anh em, tạm biệt."
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hàn vẫn chưa có phản ứng. Sếp cám ơn mình làm gì nhỉ? Sếp đúng là bận rộn đến mức đầu óc lú lẫn rồi.
***
Ông mai là một cầu nối giao tiếp, mà chức năng của cầu nối thường là song phương.
Lúc này, Triệu Hàn không hề hay biết, ở trong lòng Hứa Hủ, anh cũng có ý nghĩa chiến lược chưa từng thấy.
Sau khi phát hiện bản thân có cảm tình đặc biệt với Quý Bạch, nhiệm vụ đầu tiên của Hứa Hủ là tìm hiểu sâu hơn về con người anh, mới quyết định nên theo đuổi hay buông tay.
Bởi vì trải qua kinh nghiệm thất bại trong hành động theo đuổi vị sư đệ thanh tú mấy năm trước, Hứa Hủ cũng hiểu rõ, nhiều lúc tình yêu không tuân theo lý trí, cô càng phân tích, càng có khả năng nhìn nhầm người. Tuy nhiên, một ví dụ sinh động về biểu hiện trong công việc và cuộc sống hoàn toàn khác biệt chính là Hứa Tuyển. Lúc quản lý công ty, anh rất mạnh mẽ vững vàng, công tư phân minh, không bao giờ để ý đến đám thư ký xinh đẹp. Nhưng sau khi tan sở vào quán bar, anh trở thành tay chơi thu hút đám ong bướm, đêm đêm hoan lạc.
Cho đến bây giờ, hiểu biết của Hứa Hủ về Quý Bạch chỉ giới hạn trong công việc, cô cần tìm hiểu thói quen cuộc sống của anh.
Ngoài ra, Quý Bạch độc thân nhiều năm, không bạn gái cũng không tin đồn tình cảm. Có khả năng anh giữ mình trong sạch, yêu cầu cao. Nhưng không thể loại trừ khả năng anh là gay, chức năng tình dục có vấn đề hay quan hệ bừa bãi.
T