
ương Thần.”
“Ai da, lười nấu cơm, hay là gọi điện thoại kêu Mạch Nhạc đưa đến đi.”
“Đừng mà, em muốn ăn cháo.”
“Sao?”
“Ông xã, em muốn ăn cháo.”
“Ngoan nhé, để ông xã nấu cho em.” Tống Lương Thần nhéo mặt của cô, trong mắt
đều chứa ý cười, anh nói: “Tiết kiệm được một ít tiền đó.”
“Ừh. Còn dư lại ít tiền, sau đó mua hai cái bánh quế.”
Dùng ánh mắt giảo hoạt cùng dịu dàng như vậy, Tống Lương Thần chỉ biết than
nhẹ một tiếng, anh ôm lấy Hứa Tử Ngư cách một lớp chăn, nụ cười trên mặt còn rạng rỡ hơn rất nhiều.
Vào giờ phút này, trong lòng của hai
người đều có chung một tiếng nói hòa hài vang lên: “Rốt cuộc cũng có thể hợp pháp ở chung rồi.”
Sự thật chứng minh việc “hợp pháp ở chung” là một mục tiêu quang minh
chính đại, nhưng đó cũng là một con đường quanh co. Hai người ăn xong
điểm tâm thì chuẩn bị đi cục dân chánh nhưng khi đó Hứa Tử Ngư mới bi
thương nhớ ra hộ khẩu của cô vẫn còn để ở trường. Sau khi tốt nghiệp cô
và đại đa số các bạn học khác đều gửi tạm ở đó, trước giờ không có
chuyện gì dùng đến cho nên cũng quên khuấy điều này rồi. Trong lòng có
chút bi thương, hiện tại chủ nhật nên trường học và cục dân chánh cũng
không làm việc.
Vốn dĩ khí thế của bạn học Hứa rất hăng hái nhưng sau chuyện hộ khẩu ngay lập tức phản ứng yểu xìu xuống, Tống Lương Thần thấy dáng vẻ của cô có chút ảo não, không nhịn được liền trêu chọc cô
một chút: “Sao vậy bà xã, không thể chờ đợi được nữa à?”
“Ghét
quá, anh mới là người không thể chờ đợi đó!” Hứa Tử Ngư đưa tay nắm lấy
tay của anh, thở dài rồi nói: “Vậy hôm nay chúng ta sẽ làm gì đây nhỉ?”
“Bằng không, chúng ta tiếp tục làm chuyện tối hôm qua đi?” Tống Lương Thần ôm cô, làm bộ chuẩn bị hôn.
“Ai da đáng ghét quá, em còn thấy mệt mỏi đấy.” Hứa Tử Ngư dựa vào trên bả
vai của anh đồng thời đập đập tay của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Nếu không hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một chút, đến trưa thì ăn mì sốt tương?”
“Ah được đó, em muốn ăn mì sốt tương.” Nghe đến món ăn ngon, mặt của Hứa Tử Ngư lập tức vui vẻ, hò hét Tống Lương Thần cùng nhau nấu cơm. Tống
Lương Thần bất đắc dĩ thừa nhận sức hấp dẫn của mình vẫn còn chưa đủ
lớn, dù sao có lúc cũng còn không bằng một chén mì sốt tương.
Tống Lương Thần dẫn theo Hứa Tử Ngư đi một vòng, cuối cùng cũng lấy được hộ
khẩu về, đơn kiểm tra sức khoẻ tiền hôn nhân cũng đã chuẩn bị xong. Ý
của Tống Lương Thần là đi đăng ký ngay trong ngày luôn, nhưng Hứa Tử Ngư lại rất bà tám lên mạng xem lịch, sau đó cô phát hiện nếu thứ sáu đi
đăng ký kết hôn là rất tốt, vì vậy nhất quyết bảo Tống Lương Thần đợi
thêm hai ngày nữa, đến ngày Hoàng Đạo rồi mới đi đăng ký. Tống Lương
Thần nói dù sao cũng đã chờ mấy chục năm rồi, cũng không gấp hai ba ngày này, cho nên liền phối hợp theo ý muốn của Hứa Tử Ngư mà chờ. Đến ngày
thứ sáu, hai người dậy thật sớm sau khi ăn cơm xong liền đi đến cục dân
chánh.
Bởi vì hôm nay là ngày rất tốt, cho nên cục dân chánh còn
chưa mở cửa đã có mấy cặp ngồi ở ngoài cửa chờ rồi. Hứa Tử Ngư buồn cười phát hiện trong số đó có hai người phụ nữ bụng đã to, nhìn qua thì lớn
hơn bụng của mình rất nhiều, không chừng là sắp sinh rồi cũng nên. Mấy
đôi kia dáng vẻ cũng rất vui vẻ, trò chuyện với nhau. Một lát sau còn có không ít người khác lục tục đến xếp hàng ở phía sau bọn họ.
Hứa
Tử Ngư hả hê nhìn Tống Lương Thần mà nói: “Anh xem hôm nay nhiều người
đến đăng ký như vậy, chứng tỏ ngày em chọn là ngày rất tốt đó!” Tống
Lương Thần đưa tay ôm cô rồi nói: “Tốt thì tốt thật, nhưng mới sáng sớm
đã phải chờ như vậy, có thấy mệt hay không?”
“Không sao, em đâu
có yếu đuối như vậy chứ, đứng nhiều một chút coi như giảm cân thôi.” Nói đến cân nặng, Hứa Tử Ngư rất dễ nổi nóng đó: “Lương Thần ơi làm sao
đây, từ lúc mang thai đến giờ em đã lên 8kg rồi, 8kg đó nha! Đến khi
sanh con thì em phải lên bao nhiêu kg nữa đây!”
“Không có đâu.”
Tống Lương Thần ôm lấy cô, rồi nói: “Căn bản cũng không nặng mà, em
chính là quá gầy. Hơn nữa, xem như em mập giống heo đi chăng nữa, thì
cũng là con heo mà anh thích nhất.”
“Ai muốn làm con heo mà anh thích nhất chứ!” Hứa Tử Ngư cười gian đưa tay vỗ vỗ Tống Lương Thần, bị anh bắt được bàn tay của cô.
Trước đây Hứa Tử Ngư chính là có chút gầy, sau khi mang thai vóc dáng của cô
rõ ràng có chút phong nhuận, gần đây lại được Tống Lương Thần vô vi bất
chí che chở, gương mặt nhọn của cô nay đã có chút tròn trịa. Cái cằm chẻ của cô giờ cũng đã biến mất, Tống Lương Thần vẫn dụ dỗ cô nói là cái
cằm tròn của cô rất đáng yêu và còn dễ nhìn hơn cái cằm chẻ trước đây!
Cô nghiêng đầu nhìn mặt của anh, cái cằm chẻ giờ cũng không còn. Ai da cô
dường như đang mất thăng bằng nha, từ góc độ này nhìn vào, Tống Lương
Thần thật là khí phách và khí phách nha.
“Nhìn cái gì thế, còn
nhìn nữa anh sẽ hôn em đó.” Gần đây bạn học Tống Lương Thần bộc phát
giọng nói lưu manh mà sắc mặt cũng không đổi.
Hứa Tử Ngư đang
rình coi trai đẹp đã bị phát hiện, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, phán cho một
câu: “Đáng ghét.” Sau đó liền vòng vo quay đi, Tống Lương Thần liếc thấy gò má mềm mại của cô, vẫn