
kéo lấy ra
một cái đầm ngủ rồi nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi nấu cơm, một lát xong sẽ gọi em.”
“Ah, Lương Thần, em cùng đi với anh.” Hứa Tử Ngư kéo kéo cánh tay của Tống Lương Thần.
“Em không mệt sao?”
“Không mệt, vừa nãy mới ngủ một giấc đã lấy lại được tinh thần rồi.” Hứa Tử
Ngư leo xuống giường mang dép lê vào, sau đó đi theo Tống Lương Thần đến phòng bếp, thậm chí trong tủ lạnh còn có rau tươi và trứng gà nữa, Tống Lương Thần nói lúc anh không có ở đây, thì dì giúp việc đã giúp anh
chuẩn bị.
Hai người làm hai món ăn đơn giản, trên bàn ăn Tống
Lương Thần thương lượng vài chuyện với cô, muốn mau sớm dọn đến đây ở.
Sau khi Hứa Tử Ngư không đi làm nữa, Tống Lương Thần sẽ phải chuyển đến
tổng bộ làm việc, tổng bộ cách đây tương đối gần, hơn nữa khu cây xanh ở bên đây cũng không tệ, đối với phụ nữ mang thai rất tốt.
Hứa Tử
Ngư rất thích phòng mới ở bên này, còn có phòng đọc sách dành riêng cho
cô, rồi phòng bếp xinh đẹp nữa. . . . . . Tóm lại cô đối với đề nghị của anh hoàn toàn đồng ý tán thành cả hai tay. Tốc độ của Tống Lương Thần
hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô, ngày hôm sau anh liền tìm công ty
chuyển nhà, đem một số thứ của hai người chuyển đến chỗ mới.
Sau
khi dời đến chỗ mới, Tống Lương Thần bắt đầu đến tổng bộ làm việc, còn
Hứa Tử Ngư thì chính thức bắt đầu cuộc sống làm việc ở nhà.
Tống
Lương Thần nhọc lòng vì phòng chống bức xạ cho cô, anh chuẩn bị cho cô
một phòng đọc sách trang trí cây cảnh nhỏ nhằm hấp thụ bức xạ, trừ toàn
bộ bức xạ của thiết bị máy vi tính ra, trên người cô còn khoác thêm cái
áo Nano xuất xứ từ Mĩ chuyên chống bức xạ được dùng cho phụ nữ mang
thai. Thật ra thì phần lớn lượng công việc của cô đã chuyển gi¬ao cho
một nhân viên thực tập mới rồi, còn lại một số thì cũng chỉ là ôm điện
thoại thảo luận với mấy nhà xuất bản và tác giả thôi.
Hứa Tử Ngư
nhìn vào bảng danh sách tác giả, cái tên của tác giả này đối với cô có
chút quen thuộc, mới đầu cô cũng không nhớ ra, cho đến trưa lúc nằm nghỉ cô mới chợt nhớ ra, cô đã đọc cuốn tiểu thuyết bộ thứ nhất ở trong
phòng đọc sách chính là do người này viết. Tên của tác giả cũng rất là
kỳ lạ, Nhĩ Đông.
Hiện tại ở trên In¬ter¬net có rất nhiều tác giả, đặt tên bút danh cũng rất là kỳ quặc, cái bút danh Nhĩ Đông này nhìn
giống như là của một người đàn ông, nhưng khi đọc cuốn tiểu thuyết đó
Hứa Tử Ngư cảm thấy vị tác giả này nhất định là một người phụ nữ. Tác
phẩm của Nhĩ Đông khiến cho cô rất cảm động, tác phẩm lần này viết cũng
không tệ, coi như là phần tiếp theo của bộ tiểu thuyết trước, cô rất tò
mò chờ đợi xem kế tiếp ba người sẽ đối mặt và có sự gặp gỡ như thế nào,
chỉ tiếc tác giả theo quy định chỉ nộp trước bản sơ thảo 3000 chữ thôi,
sau đó sẽ chia ra từng chương mà gửi đến cho cô.
Ngày hết hạn của hạng mục này là giữa tháng 10, từ đây cho đến khi đó còn rất lâu.
Nhĩ Đông cũng rất kỳ quái, những tác giả khác đều để lại số điện thoại,
nhưng còn cô ấy thì chỉ để lại một dãy số QQ mà thôi, sau khi Hứa Tử Ngư đã gọi điện thoại cho những tác giả khác xong, mới lên mạng để lại một
cái tin nhắn cho tác giả Nhĩ Đông.
Mã số QQ của Nhĩ Đông có 10
chữ số, cũng không có bất kỳ tài liệu cá nhân nào, thậm chí ngay cả hình Ava¬tar cũng để trống. Hứa Tử Ngư nhắn được một lúc, bên kia liền hồi
âm lại, xem ra trước đây có nói giờ làm việc đều lên QQ quả nhiên là
thật.
Sau khi cô cùng Nhĩ Đông bàn về phương thức kịch bản mới,
Hứa Tử Ngư muốn cùng cô ấy tán dóc vài câu nhằm khai thác về bộ truyện
này. Nhưng Nhĩ Đông vẫn là dáng vẻ rất bận rộn, chưa nói được câu nào
liền rời đi, đối với quyển tiểu thuyết phần hai của mình giữ kín như
bưng. Chỉ là có rất nhiều tác giả đều là bộ dáng cá tính như vậy cả, cho nên Hứa Tử Ngư cũng không thể trách được, mỗi tuần đành phải mong đợi
để nhận được bản thảo mới của cô ấy thôi, Hứa Tử Ngư trở thành đọc giả
đọc tiểu thuyết mới nhất của cô ấy vậy.
Không biết từ khi nào Hứa Tử Ngư giống như một nữ otaku vậy (phụ nữ nội trợ ở nhà), hiện tại
trừ mỗi ngày chờ Tống Lương Thần tan ca trở về cùng cô đi dạo ra, thì đa số thời gian của cô đều là ngây ngô ở nhà mà thôi. Chuyện công việc thì cũng như Tống Lương Thần đã nói, căn bản cũng đã đi vào quỹ đạo, mỗi
ngày trừ chuyện cô cùng nhà xuất bản và tác giả liên lạc ra, thì vẫn còn rất nhiều thời gian ngồi trước cuốn sổ mà sáng tác văn chương của mình. Nếu ở công ty có chuyện gì thì Tả Trung Đường sẽ trực tiếp gọi điện
thoại trực tuyến cho cô, phải nói là Tả Trung Đường chính là một nữ
Trung Thần Hào Kiệt, chuyện nào nên mắng cô ấy cũng không khách sáo mà
mắng Hứa Tử Ngư một trận, đối với loại không khách sáo này ngược lại
càng khiến cho Hứa Tử Ngư cảm thấy rất là thoải mái. Con người, có lúc
cũng thật là kỳ quái chẳng phải như vậy sao?
Lần trước cô cùng
Tống Lương Thần đi mua trang phục và đồ chơi cho con nít đều đã được đặt ở trong phòng trẻ con rồi, lúc Hứa Tử Ngư không có chuyện gì làm thì sẽ vào phòng trẻ con ngồi một chút, sờ sờ cái lục lặc này một chút, bây
giờ máy thai của bảo bảo đã nhiều hơn trước,