
ách ở bên kia, Tống
Lương Thần mang bộ mặt phớt tỉnh, anh nói những lời buồn nôn như vậy
khiến cho người ta thật sự không quen nha.
“Vậy anh còn tức giận em nữa không?”
“Anh không có giận em.”
“Vậy.”
“Anh không có cách nào tha thứ cho ông ấy, bởi vì ông ấy mà mẹ của anh mới
chết oan uổng như vậy.” Thật ra thì anh càng không có biện pháp nào tha
thứ cho chính mình, bởi vì mình mà mẹ mới chết.
“Đến đây.” Hứa Tử Ngư ngồi dậy, vẫy vẫy tay: “Để bà xã ôm ấp anh một chút nào.” Đưa tay
ôm lấy đầu của Tống Lương Thần sau đó áp sát vào ngực của mình, vỗ vỗ
vai của anh sau đó lẩm bẩm nói câu được câu không.
“Tiểu Ngư, em sẽ không rời bỏ anh mà đi chứ?”
“Không đâu.”
“Có thật không?”
“Thật. Trừ phi anh ghét bỏ em.”
“Không thể nào.”
“Vậy thì em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh. Chúng ta còn có bảo bảo, hai
mẹ con em cũng sẽ không rời bỏ anh đâu. Chúng ta là người một nhà mà.”
“Ừh.” Thật tốt.
Sau chuyện lần trước, Hứa Tử Ngư cũng không còn nhắc đến chuyện của chú Giải trước mặt Tống
Lương Thần nữa, nhưng mỗi tuần cô cũng đều len lén đến nhà chú Giải một
hai lần.
Thật ra thì cô qua bên đó chính là thưởng thức các món
ăn vặt mà chú Giải mua từ khắp nơi trên thế giới về, ngoài ra thì hai
người sẽ cùng nhau tản bộ và trò chuyện ở trong sân vườn. Làm một tổng
giám đốc của Giải thị, chú Giải có vẻ thanh nhàn hơn so với tưởng tượng
của Hứa Tử Ngư, còn có một vấn đề đó là, Hứa Tử Ngư nhìn ra thân thể của ông ấy không được tốt cho lắm. Tiểu Ngô len lén nói với cô, từ sau khi
cô xuất hiện tình hình sức khỏe của chú Giải đã khá hơn nhiều rồi.
Tống Lương Thần và chú Giải đều là người rất cố chấp, rõ ràng là hai cha con nhưng lại cương nhau đến huyên náo như vậy, Hứa Tử Ngư cũng không biết
nên dùng biện pháp gì mới có thể khiến cho bọn họ khá hơn một chút đây,
không thể làm gì khác hơn là thay thế Tống Lương Thần đi thăm ba của anh một chút.
Hôm nay Hứa Tử Ngư có nhận được điện thoại của chú
Giải, chú ấy nói Tiểu Ngô mua được bánh Provence rất ngon, muốn cô qua
bên đó nếm thử, Hứa Tử Ngư vừa nghe nói có đồ ăn ngon liền cảm thấy rất
vui vẻ, đồng ý qua ngay. Lúc mới bắt đầu chuẩn bị đi thì cô nghe thấy
tiếng chuông cửa, ra ngoài mở cửa thì chính là người đưa thư. Nhân viên
đưa thư còn nói người nhận chính là Hứa Tử Ngư, điều này khiến cho cô
rất kinh ngạc. Địa chỉ nhà mới của cô cũng không có bao nhiêu người
biết, hơn nữa là ai gửi chuyển fax nhanh đến cho cô đây? Nhìn tên người
gửi, chỗ đó lại để trống.
Trong bao thư là một thiếp mời, Hứa Tử Ngư mở thiếp mời tinh xảo ấy ra, trong nháy mắt nụ cười ấy liền cứng đờ ở trên mặt.
Tuần Diễn An Hinh Piano.
Trên mặt bìa là một cô gái mặc bộ đồ màu trắng quần dài điển nhã kiểu Hy
Lạp, tóc dài thả lỏng vén ra sau, tay mảnh khảnh để ở trên phím đàn
Pi¬ano, khóe miệng có chút nhếch lên, Hứa Tử Ngư mơ hồ còn trông thấy má lúm đồng tiền trên mặt, mặt mũi của An Hinh rất đẹp. Đã nhiều năm không gặp, cô ấy vẫn còn xinh đẹp như thế sao?
Trong trí nhớ của Hứa
Tử Ngư, cô vẫn là hết sức tránh né An Hinh, Hứa Tử Ngư vẫn lấy lý do mà
người khác vẫn hay dùng đó là cô và Thích Uy tách ra là bởi vì hai người không hợp, nhưng sự thật chính là, anh ta là lãng tử quay đầu yêu một
người phụ nữ khác tốt hơn, An Hinh.
Hứa Tử Ngư cùng Dương Lục Lục là người có nhiều kinh nghiệm về yêu đương, có một ngày trời mưa, hai
người bọn họ chạy đến ký túc xá xem tiểu thuyết, Dương Lục Lục khép lại
cuốn tiểu thuyết tình yêu trong tay, nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ thở dài
một tiếng nói: “Đàn ông khi chia tay không nói rõ lý do, chỉ có một
nguyên nhân đó là đã yêu một người phụ nữ khác.”
Khi đó mặc dù
Dương Lục Lục đã xem qua hơn ngàn cuốn tiểu thuyết về tình yêu, nhưng
tình huống này cũng là lần thứ nhất cô ấy chưa có gặp qua, luận điểm
hiển nhiên đều là lý luận từ trên sách mà ra, nhưng vẫn chưa có đủ để cô lấy ra làm gương. Nhưng đến khi Hứa Tử Ngư bắt đầu viết sách thì mới
hậu tri hậu giác suy nghĩ ra, phần lớn lý luận trên sách cũng là đúc kết từ cuộc sống thực tế mà ra, mà chuyện Thích Uy cũng là do tính thực
dụng, cho nên trên quan điểm này, bạn học Dương Lục Lục đã nói đúng.
Khi đó Hứa Tử Ngư đang học năm thứ hai đại học, Trung Quốc đang rất thịnh
hành phong trào Hàn Lưu, ngọn nguồn của Hàn Lưu chính là điện ảnh, gọi
là:《Bạn gái dã man của tôi》. Mấy người ở ký túc xá đến phòng chiếu phim
của trường xem bộ phim này. Sau khi xem, mấy người độc thân trong ký túc xá rối rít cảm thấy độc thân thật ra là bởi vì còn chưa thấy đủ dã man, nhưng điều này hiển nhiên không phải là điều mà Hứa Tử Ngư chú ý. Jun
Ji Hyun ở trong phòng học dùng đàn pi¬ano đàn bài 《Kanon》 cho Khiên Ngưu nghe, hình ảnh này đã khắc thật sâu vào trong trí nhớ của cô, cô cảm
thấy máu văn nghệ của mình sắp sửa bộc phát. Chuyện lãng mãn nhất trên
thế giới không gì là hơn cái này rồi, đàn bài hát này cho người mình yêu nhất thì sẽ lãng mạn như thế nào đây! Lúc này cô vô sỉ quyết định muốn
copy cái sáng kiến này, quyết tâm học đàn được bài hát này, sau đó sẽ
đàn cho người yêu của cô nghe.
Trước