Snack's 1967
Ngại Gì Yêu Nhau

Ngại Gì Yêu Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325491

Bình chọn: 9.5.00/10/549 lượt.

áng tiếc trên đường

chạy đến đây đã bay tán loạn, sắc mặt cũng không được tốt.

Quả thật là, cái gì cô cũng đều sai!

Ngẩng đầu lên, Thích Uy cùng An Hinh đã sớm qua khu kiểm an, cũng không quay

đầu lại nhìn cô một lần. Mọi người xung quanh nhìn cô với ánh mắt kỳ

quái, cô đành phủi phủi bùn đất trên váy sau đó đứng dậy mà rời khỏi sân bay. Sau đó cô sa sút hết

một đoạn thời gian, mỗi ngày đều theo các bạn học lên lớp rồi đến giờ

thì tan học, mặc dù đang ngồi ở trong lớp nhưng hồn của cô cũng không

biết đang ở đâu, cơm thì cứ theo lẽ thường mà ăn, nhưng khi ăn nhiều thì liền ói ra, cô ngủ cũng không được yên ổn, có nhiều khi mất ngủ cả đêm, cũng không còn đạo diễn gì nữa, toàn bộ thời gian cô đều gi¬am mình ở

phòng đàn của đoàn nghệ thuật, luyện đàn giống như điên khùng vậy. Mọi

người chung quanh đều dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, cô cảm thấy linh

hồn của mình như sắp rời khỏi cơ thể này rồi, cô nhìn chính bản thân

mình cũng thương hại thay. Nhìn thấy mình như đang chậm rãi chìm xuống

trong một cái đầm khổng lồ vậy, tuy nhiên cơ thể cô lại không muốn giãy

giụa và phản ứng chút nào cả.

Khi cô giật mình nhận ra như vậy là không được, thì không thể thoát ra được rồi. Hứa Tử Ngư vĩnh viễn cũng

không quên được thời điểm khi đó, nếu như không có viện trưởng kéo cô ra khỏi cái đầm tối tăm đó, thì có lẽ cuộc đời của cô đã bị hủy trong tay

của mình thật rồi.

Viện trưởng Ngụy bên học viện nhân văn cũng là thầy giáo của khoa quảng cáo bọn cô, nguyên nhân bởi vì trước kia Hứa

Tử Ngư dẫn đầu về làm phim MV, cho nên thầy ấy cũng rất quen biết cô.

Một ngày nọ sau khi tan học, thầy ấy gọi Hứa Tử Ngư vào phòng giáo viên, sau đó rót một ly nước đưa cho cô, thầy Ngụy đột nhiên hỏi: “Hứa Tử

Ngư, trước khi em lên đại học, em có mơ ước gì không?”

“Mơ ước?”

Lúc đầu Hứa Tử Ngư cứ cho là thầy giáo muốn phê bình cô đi học không chú ý nghe giảng, nghe được vấn đề này của thầy nhất thời cô ngây ngẩn cả

người, viện trưởng Ngụy ngồi đối diện với cô, rất ôn hòa lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Chuyện mơ ước, Hứa Tử Ngư thật lâu không có nghĩ

qua rồi. Cô cẩn thận nhớ lại rồi trả lời: “Khi còn nhỏ em có xem qua một bộ phim truyền hình, tựa đề là《Ngày Hạ Bắc Kinh》, ở trong đó có một

đoạn quảng cáo rất hay, cho nên nguyện vọng của em liền thi vào ngành

quảng cáo.”

Viện trưởng Ngụy gật đầu một cái nói: “Lớp các em chỉ có một nửa học sinh là tự chuyên nghiệp về cái này, so với những bạn

học khác thì em có tiềm năng hơn.”

Hứa Tử Ngư được thầy giáo

giảng cảm thấy có chút ngượng ngùng, sau đó nói: “Em rất muốn trở thành

một tác giả, đáng tiếc mục tiêu này có chút không thiết thực.”

Viện trưởng Ngụy rất vui gật đầu cười nói: “Bút văn của em cũng không tệ, em ở đây làm thử một bản thảo cho thầy xem đi.”

“Vậy sao?”

“Đúng vậy, không phải là thầy quá khen, nhưng thầy nhớ không lầm thì bộ phim lần trước em làm rất khá.”

“Ừh, hình như biên kịch.”

Thầy Ngụy gật đầu một cái nói: “Rất tốt.”

Ông nhìn Hứa Tử Ngư nói: “Thầy không biết gần đây em đã gặp phải chuyện gì, nhưng thầy hy vọng em hãy nghĩ lại những lời mình mới vừa nói, thầy

cũng mong em nghĩ đến giá trị của chính em. Cuộc sống này giống như một

chuyến du lịch dài ngày vậy, em bây giờ chỉ là vừa mới lên đường, tất cả đều mới bắt đầu. Thời điểm tình cờ có thể sẽ gặp phải những người đi

đường khác, nhưng mà sau đó bởi vì phải đi những con đường không giống

nhau, cho nên không thể không rời đi. Lúc này em phải làm sao đây?”

“Em . . . . . .” Hứa Tử Ngư ấp úng không biết phải trả lời như thế nào.

“Đứng lại chỗ đó một lúc, suy nghĩ xem nên đi tiếp hay dừng lại. Con đường

phía trước của em còn rất dài, em cũng không biết sau này trên con đường đó sẽ thấy được phong cảnh như thế nào, sẽ gặp phải hạng người gì. Chờ

đến khi em bằng khoản tuổi của thầy, quay đầu lại nhìn một chút, sẽ cảm

thấy thật ra thì sự ly biệt cũng không có gì là đáng sợ cả. Hãy nhớ kỹ

mơ ước của em, phải đi về phía trước. Em là một cô bé thông minh, thầy

tin tưởng em sẽ thông suốt.”

Sau khi Hứa Tử Ngư từ phòng giáo

viên trở về, cô quyết định cúp cua một buổi để ở ký túc xá ngủ hết một

buổi chiều. Sau khi tỉnh ngủ cô tắm rửa sạch sẽ, rồi đi ra ngoài cắt

tóc, buổi tối còn rủ Dương Lục Lục đi ăn cháo nữa.

Chuyện của

đoạn thời gian trước kia giống như một giấc mơ, sau khi tỉnh mộng chung

quanh có chút mờ mịt, phát hiện những người khác đã đi rất xa rồi. Thí

dụ như Lão Nhị và Thể Viện trong ký túc xá đã xác lập quan hệ, hoặc như

Dương Lục Lục thầm mến anh chàng mang áo số 7, đội trưởng của đội bóng

rổ, còn có Trương Suất người vẫn thường hay đối đầu với cô nay đã hoàn

thành một bộ phim ma rất đặc sắc, còn nữa, ở trên mạng người bạn gái tốt nhất của Thích Uy giờ chẳng phải là Hứa Tử Ngư nữa mà đã đổi thành An

Hinh rồi.

Trên diễn đàn của trường học còn có hình chụp của hai

người bọn họ đang ở nước ngoài, còn có một đám đông bình luận ở phía

dưới nữa chứ, chỉ trong vài tuần lễ đã đứng đầu danh sách rồi. Tất cả

mọi người say mê cuồng nhiệt thảo luận đôi kim đồng ngọc nữ này rốt cuộc c