Snack's 1967
Ngại Gì Yêu Nhau

Ngại Gì Yêu Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324092

Bình chọn: 9.5.00/10/409 lượt.

Tử Ngư cô quả nhiên không thích hợp làm nữ chủ nhân trong tiểu thuyết

nha.”

“Chiều hôm qua mình có đến nhà trọ của cậu tìm, nhưng đợi

cả buổi tối cũng không thấy. Cũng vậy, sao cậu sơ ý thế chứ, làm gì cũng phải nghĩ đến chuyện lấy mấy bộ đồ rồi mới về nhà chứ.” Nhìn mặt của

đối phương không được tự nhiên, cô cũng không trả lời chỉ là cười cười,

sau đó anh nói: “Cậu thay đồ trước đi, mình đi ra ngoài.”

“Ah.” Hứa Tử Ngư cầm cái đầm rồi nói: “Cậu ngồi nghỉ ngơi trước đi, mình thấy nóng quá, đi tắm rồi thay luôn.”

“Ừh.”

Hứa Tử Ngư cầm túi đi ra ngoài, một lát sau vén mành bước vào phòng, trong

tay là một cái muỗng cùng nửa quả dưa hấu đã ướp lạnh: “Cậu ăn cái này

trước, đợi mình một lúc là xong.”

Tống Lương Thần lẳng lặng ngồi ở trong nhà cô, một mình ngồi trên ghế sa-lon đọc tiểu thuyết, Hứa Tử Ngư cảm thấy người đàn ông này chính là trầm tĩnh tư thái, một luồng khí

thế rất lạnh, cả phòng nóng nực như vậy cũng cảm thấy có chút lạnh.

Tống Lương Thần ngẩng đầu lên thấy cô cầm đồ không khỏi cười, vội vàng để

sách xuống nhận lấy dưa hấu. Có điều không biết là vô tình hay cố ý, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào tay cô.

Hứa Tử Ngư đưa dưa hấu cho

anh, muốn nói gì đó nhưng thấy thần sắc trên mặt của anh cũng không có

bình tĩnh, vì vậy ho khan một tiếng nói: “Vậy mình đi ra ngoài trước.”

Thời điểm bây giờ là nóng nhất trong ngày, buổi trưa không khí nóng giống

như lửa vậy, cây liễu trước cửa ủ rũ giống như vô lực. Hứa Tử Ngư tắm

xong liền thay bộ quần áo mới, mặc cái đầm xanh nhạt vào, cô soi gương

nhìn một chút, cô lập tức cảm thấy lệ nóng doanh tròng, thầm nghĩ mình

nên sớm mời Tống Lương Thần làm cố vấn trang phục. Cái đầm này rất vừa

vặn với cô, cũng rất thoải mái, nổi bật lên làn da trắng nõn mềm mại của cô, cả người đều cảm thấy sạch sẽ nhẹ nhàng cùng khoan khoái hơn rất

nhiều.

Mặc vào một cái đầm đẹp mắt lại thoải mái, cảm giác này

đối với phụ nữ mà nói giống như tìm được một người bạn tri kỷ. Tâm tình

vui thích chạy về phía phòng của mình, vén rèm cửa lên sau đó liền cảm

thấy không vui chút nào. Vốn tưởng rằng chỉ có một người ở trong phòng

nhỏ, ai ngờ lần lượt xuất hiện nào là mẹ, em trai cùng em dâu, mà Tống

Lương Thần đang đùa với cô bé Thưa Dạ, anh cùng người trong nhà nói gì

đó, thời điểm cô bước vào thì mọi người đã cười vui vẻ giống như một bản hoà âm vậy.

“Ah chị, bộ đầm này chị mặc là do anh rể mua sao?”

Hứa Tử Ngư bước vào phòng khiến cho ánh mắt của mọi người tỏa sáng, em

dâu chân thành thở dài nói: “Cái đầm này rất đẹp và rất vừa vặn với chị

đó.”

Hứa Tử Ngư không nói gì, chỉ là ngượng ngùng cười nhìn Tống

Lương Thần, anh rể . . . . . . Vừa rồi anh đã nói với người nhà cô những gì rồi?

Tống Lương Thần hình như không nhìn ra nghi ngờ trong

lòng cô, hơi tự trách mang theo một tia thân thiết nói: “Đều là tại anh

hôm qua quá bận rộn, buổi tối không kịp chạy đến đây, em ngồi xe có mệt

hay không?”

“Không mệt, ha ha. . . . . .” Cô tiếp tục cười gượng.

Mẹ Hứa hơi trách cứ mà nói: “Con bé này cũng thiệt là, thì ra ngày mai con không chịu đi xem mắt là như vậy, đã có bạn trai mà cũng không nói với

người nhà một tiếng. Vợ chồng son giận dỗi liền bỏ về nhà, con nói xem,

tại sao con lại to gan như vậy chứ!”

“Xem mắt?” Tống Lương Thần quay đầu nhìn Hứa Tử Ngư, nhíu lông mày nói: “Ngày mai Tiểu Ngư đi xem mắt?”

“Đây . . . . . . Đúng vậy, ha ha. . . . . .” Hứa Tử Ngư khí phách trả lời,

cảm thấy mình đứng trong phòng giống như đang tiếp nhận Tam Đường Hội

Thẩm —— Còn cái quạt máy trên nóc phòng phải sửa thành tấm bảng “Quang

Minh Chính Đại” thì giống hơn. Cái trán ép ra một lớp mồ hôi lạnh đang

muốn chảy xuống nhưng chưa kịp, Tống Lương Thần đứng dậy đem Thưa Dạ đưa cho em dâu ôm, anh kéo lấy tay của Hứa Tử Ngư ra ngoài.

Anh lôi

kéo, giương mắt nhìn Hứa Tử Ngư ngồi ở trên ghế sô-pha, mình lại ngồi ở

ghế sa-lon rộng rãi trên lan can, đưa bàn tay lên khẽ vuốt tóc của cô,

dịu dàng trách cứ: “Một mình tức giận chạy đến nơi xa như vậy, có biết

anh rất lo lắng hay không.”

“Ah, Tống Lương Thần, cậu đủ chưa!”

Hứa Tử Ngư đưa tay muốn chụp lấy tay ở trên đầu mình, chợt nghe thấy

giọng của mẹ cô quát một tiếng: “Hứa Tử Ngư, con muốn tạo phản!”

“Mẹ!” Từ nhỏ Hứa Tử Ngư đã ăn nói vụng về, lại càng mờ mịt không biết lúc nãy Tống Lương Thần đã nói với người nhà những gì, giờ phút này cô có trăm

cái miệng cũng không thể bào chữa được.

“Dì đừng trách Tiểu Ngư,

lần này đều là cháu làm sai.” Tống Lương Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay của

cô nói: “Nhưng lần sau em đừng một mình một người mà đi như vậy nữa,

khiến cho anh lo muốn chết.”

Mẹ Hứa cũng cảm thấy dáng vẻ của

mình có chút hơi quá, cho nên cũng nhẹ giọng phân tích: “Vợ chồng son

khó chịu thì cãi nhau một chút, nhưng có thể thông cảm thì thông cảm cho nhau đi, con nói xem, đi đâu kiếm được một đứa trẻ tốt như Lương Thần

đây!”

Hứa Tử Ngư cười khan sau đó gật đầu, một cái tay của cô

vòng qua thắt lưng của Tống Lương Thần, cô hung hăng nhéo một cái. Quả

nhiên Tống Lương Thần là một cao thủ nhịn, cơ thể không nhúc nhích