
một loạt động tác, lao đến nâng
mặt của cô lên rồi dán miệng vào môi cô, sau đó lấy lưỡi cạy cái miệng
nhỏ nhắn của cô ra, sau đó dùng lưỡi lùa quả nho từ trong miệng của cô
ra, lấy răng của mình cắn quả nho. Quả nho mọng nước nhất thời bắn ra
bốn phía, mùi vị chua chua ngọt ngọt lập tức từ trong miệng anh tràn ra
ngoài, hương vị đó từ trong miệng của hai người theo môi lưỡi quấn quít
mà hòa vào nhau. Hứa Tử Ngư bị anh lừa rồi, sau đó kịp phản ứng: “Mặc kệ như thế nào, quả nho này phải là của bà.” Vì vậy liền bắt đầu anh dũng
đoạt lại. Tống Lương Thần tự nhiên cũng trấn định dùng đầu lưỡi của mình đẩy quả nho ở trong miệng, để quả nho không ngừng di chuyển, đưa tới
cửa miệng, đầu lưỡi kia cũng không ngừng đuổi theo, làm thế nào cũng
không giành lại được. . . . . .
Người nào đó quên hết tất cả mọi
chuyện, mất năm phút đồng hồ để ăn một quả nho lại thuận tiện dùng lưỡi
lau hết mọi ngóc ngách trong khoang miệng của người ta, sau khi hôn Hứa
Tử Ngư đến thất điên bát đảo, anh rất thỏa mãn, khóe miệng mỉm cười,
trong lòng thầm nghĩ: “Vớ vẩn, muốn đấu với tôi à.”
Hứa Tử Ngư
giành quả nho bị thua thảm bại nên rưng rưng đi ra khỏi phòng, trong tay còn cầm lấy chùm nho của Tống Lương Thần “hào phóng” đưa cho cô. Trong
lòng yên lặng ngâm một bài thơ cổ: “Thỏ đực chân phác sóc, thỏ cái mắt
mê ly, đồng học vài chục năm, không biết đó là lưu manh”.
Mỗi lần ba của cô uống rượu xong cũng sẽ đi ngủ, điểm này Tống Lương Thần cũng
giống như vậy, một mình anh uống một chai rưỡi rượu mạnh, lúc nãy miễn
cưỡng lắm mới cùng cô náo loạn một chút đã mở mắt không nổi rồi, hiện
tại liền ngủ say. Hứa Tử Ngư đã hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ cô gi¬ao, bây
giờ chạy đi báo cáo.
Mọi người đang ăn cơm tối, Hứa Tử Ngư đi vào tất cả mọi người đều ngừng lại, nhìn cô với ánh mắt giống như người
ngoài hành tinh xuất hiện vậy.
“Ah, sao không đợi con cùng ăn cơm chứ!” Cô kéo cái ghế qua sau đó ngồi xuống, hôm nay lại có món trứng
chiên cà chua mà cô thích nhất.
Em dâu nhìn cô một cái, mắt của
cô ấy dừng ở trên môi của Hứa Tử Ngư một lúc sau đó lập tức cúi đầu ho
khan một tiếng mà nói: “Vừa rồi em có đi gọi chị, nhưng khi đó chị đang
bận.”
Ngay sau đó Hứa Tử Ngư mới hiểu ý của em dâu, mặt cô đỏ
bừng chỉ ừ một tiếng, cúi đầu yên lặng gắp một miếng trứng mà ăn. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi ăn cơm xong, mẹ Hứa gọi cô vào phòng nói chuyện riêng, vừa vào đến bà liền hỏi: “Thành thực khai báo, con và Tống Lương Thần đã xảy ra chuyện gì?”
“Thì giống như anh ấy đã
nói với mẹ vậy đó . . . . . .” Hứa Tử Ngư nhớ lại lời mà Tống Lương Thần vừa nói, phát hiện bản thân mình không có bàn kỹ kịch bản, giờ bổ sung
thêm cũng rất khó nha.
“Ừ, hèn chi mẹ thấy cậu ta trông quen
quen, lần đó lúc con học cấp ba bị bệnh, cậu ta có đến thôn của chúng ta để thăm con đó.” Mẹ Hứa tự nhiên nói, lúc này Hứa Tử Ngư mới thở phào
nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật, thì ra không phải là mẹ đang tra hỏi.
Chỉ là: “Mẹ, mẹ nói anh ấy đã đến đây lúc nào vậy?”
“Chính là lúc chân của con bị thương đó.”
“Thiệt hay giả vậy, là lần con đánh bóng chuyền khiến chân bị thương sao? Sao con không biết vậy?”
“Khi đó con ngủ như chết vậy, người ta ở trong phòng ngồi chờ hết hai giờ
cũng không tỉnh. Mẹ nói đánh thức con dậy, nhưng người ta nói không nên
quấy rầy con nghỉ ngơi. Khi đó còn là trời mưa nữa, không biết cậu ta
làm cách nào mà tìm được đến đây. . . . . . Phải nói khi còn bé, dáng
dấp của cậu ta rất là đẹp trai nha.” Ánh mắt của mẹ Hứa liền sáng lấp
lánh.
“Có không? Sao con lại không cảm thấy.” Hứa Tử Ngư nhìn mẹ
cô, sau đó đầu của cô bị mẹ vỗ cho một cái: “Có một người đàn ông tốt
như vậy mà con còn không chịu yêu sớm, đúng là quá lãng phí đó!”
“Mẹ! Nếu con yêu sớm thì có thi lên được đại học sao?” Thời điểm bắt đầu học cấp ba, các bậc phụ huynh đều là thúc giục con cái của mình không được
yêu sớm, ngược lại mẹ Hứa từ thời cô học cấp hai vẫn luôn nói cô không
được vội vàng. Hứa Tử Ngư yên lặng suy nghĩ, cũng may năm đó cô bị áp
lực quá nên vẫn không có yêu đương sớm, nếu không cô còn ngồi đây được
sao a a a.
“Cũng đúng, nhưng cậu bé này thật sự đối với con rất
tốt đó.” Mẹ Hứa nói: “Khi con ở trong trường học ngã gãy chân, chính là
cậu ta cõng con đến bệnh viện! Đáng tiếc khi ba mẹ vừa đến bệnh viện thì cậu ta đã trở về trường rồi, ba mẹ còn chưa kịp nói lời cảm ơn nữa. Sau đó cậu ấy còn đến thôn của chúng ta để thăm con, khi đó mẹ liền cảm
thấy cậu ấy có ý với con. Nhưng nhìn qua thì điều kiện của đứa bé đó quá tốt đi, mẹ nghĩ cậu ấy hẳn không thể nào coi trọng con nha. . . . . .”
“Mẹ!” Bà là mẹ ruột của mình sao? Mắt của Hứa Tử Ngư chứa nước mắt im lặng
nghĩ: “Thật ra thì việc anh ấy cõng con đến bệnh viện cũng chính là thầy giáo nhờ anh ấy thôi.”
“Mẹ nghe bác sĩ nói, cậu ta cõng con đến
bệnh viện, sau đó còn chạy lên c