
hạy xuống để đóng tiền viện phí.” Mẹ Hứa dừng một chút: “Nếu là bạn học bình thường mà bị thương, thầy giáo yêu
cầu cậu ta đưa đi bệnh viện, thì cậu ta có dùng quan hệ của gia đình
mình không?”
“Quan hệ như thế nào?”
“Mẹ có nghe cậu nhóc
cũng bị ngã gãy tay mà nằm cùng phòng với con nói, khi con được đưa vào
bệnh viện tình hình rất là nguy hiểm, nếu như không cẩn thận sẽ để lại
tàn tật. Cậu bé đưa con đến đã chạy ra ngoài gọi điện thoại, sau đó thì
bên Viện Quốc Vụ điều một bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình đến, mà vị bác
sĩ đó chỉ chữa cho một mình con mà thôi.”
“Bác sĩ chuyên khoa lợi hại như vậy không phải là ba mẹ tìm cho con sao?”
“Khi ba mẹ đến bệnh viện thì bác sĩ cũng vừa bó chân lại cho con xong, với lại khi đó ba mẹ nào có bản lãnh lớn như vậy chứ.”
“Vậy sao. . . . . .” Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, như có điều suy nghĩ.
“Mẹ nói cho con biết, một người tốt như vậy không dễ dàng mà tìm thấy đâu,
con phải biết đủ đó.” Giọng nói của mẹ Hứa không tầm thường mà nói, một
lần nữa Hứa Tử Ngư gật đầu: “Con biết rõ rồi, mẹ.”
Bên ngoài trời
cũng đã tối rồi, tiếng dế kêu từ bên ngoài truyền vào, trong phòng máy
quạt cứ như vậy mà quay nhưng không khí vẫn có chút nóng nực, mẹ Hứa cầm cái quạt giấy mà quạt, nói với Hứa Tử Ngư: “Ngày mai con đừng đi xem
mắt nữa, để mẹ nói ba con đi nói với bác trưởng thôn một tiếng.”
“Không được đâu mẹ, chúng ta cũng đã bàn với người ta rồi, nếu hủy bỏ không phải sẽ rất không tốt sao?”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ, không lẽ để Lương Thần đứng nhìn con đi xem mắt sao?”
“Cũng không phải nha, những chuyện này con đã bàn với anh ấy rồi, không có chuyện gì đâu.”
“Cái con bé này, đừng thấy người ta thích mình thì mình liền lên mặt bắt nạt người ta nhé, phải chú ý đúng mực đó.” Mẹ à, mẹ cũng đã bắt nạt ba
nhiều năm như vậy, bây giờ lại còn nói con không được bắt nạt người ta
là sao chứ.
“Ah, mẹ yên tâm đi, bảo đảm ngày mai không có vấn đề gì đâu, con đã thương lượng xong với Lương Thần rồi.”
“Trời cũng không còn sớm nữa, con mau trở về phòng ngủ đi.”
“Sao?” Hứa Tử Ngư không hiểu kinh ngạc nhìn mẹ, chẳng phải Tống Lương Thần
đang ở trong phòng của cô ư, giờ để cô về phòng ngủ . . . . . . Mẹ suy
nghĩ thật thoáng nha.
“Nghĩ cái gì thế?” Mẹ Hứa dùng cây quạt vỗ
vỗ đầu của Hứa Tử Ngư: “Để Tiểu Tống và em trai con nằm chung đi, máy
điều hòa ở trong nhà cũng không có.”
“A, vậy con đi tìm Tử Kiện.” Hứa Tử Ngư quay người ra khỏi phòng, chỉ còn lại mẹ Hứa tay đang cầm
cây quạt mà ngẩn người. Con gái bảo bối của bà đã lớn thật rồi, cũng sắp phải gả đi rồi.
Tống Lương Thần không đồng ý ra ngoài thuê chỗ
ngủ, cũng biết ngủ ở trong nhà cô cũng ảnh hưởng không tốt, cuối cùng
anh được Hứa Tử Kiện sắp xếp ngủ dưới đất, ở cửa chính ngay phòng làm
việc. Phòng không có máy điều hòa nên không khí có chút nóng nực, nhưng
lâu lâu cũng có một vài ngọn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào nên anh cảm
thấy có chút thoải mái, khi còn bé, Tống Lương Thần cũng không ít lần bị ông ngoại huấn luyện chịu khổ và vất vả, hiện tại anh cũng không cảm
thấy khó chịu chút nào, ngược lại bởi vì chuyện lúc chiều mà tâm tình có chút không tệ.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô và đứa bé của bọn họ nằm ngủ cách anh chưa tới 50 mét, như vậy đã cảm thấy rất ấm áp rồi. Về
chuyện ngày mai, anh cũng rất mong đợi xem cô làm như thế nào.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Tôi chính là dải phân cách của ngày hôm sau đây . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lúc Hứa Tử Ngư rời giường, thì Tống Lương Thần đã ra ngoài đi theo ba Hứa
làm việc, nói là 10 giờ mới về. Cô và anh phỏng vấn xem mắt vào buổi
trưa, không biết đến lúc đó bọn họ có về kịp hay không đây.
Ăn
sáng xong, Hứa Tử Ngư liền chui vào trong phòng bắt đầu hóa trang, tìm
trang phục, sau đó lại suy nghĩ xem mình sẽ nói cái gì, đi xem mắt ở
nông thôn bình thường chính là gia trưởng sẽ dẫn người đi xem mắt đến,
đầu tiên người thân của hai nhà và người làm mai ở đó nói vài câu, gia
trưởng cũng xem nhân phẩm và bộ dáng của đối phương một chút, sau đó lui đi để cho nam nữ lớp trẻ nói chuyện, hai người tâm sự và nói chuyện tâm tình xem có thể tiến tới với nhau hay không. Cả quá trình thật là có
rất nhiều lúng túng.
Khi còn nhỏ, Hứa Tử Ngư có thấy qua hàng xóm xem mắt, hiện tại đến lượt mình quả thật đúng là có chút sợ, nhưng mà
đã đồng ý rồi, hiện tại cũng không tiện bỏ cuộc nửa chừng. Cũng may lần
này là bên kia đến nhà cô.
Không tới mười giờ, người làm mai liền mang theo anh phỏng vấn đến nhà cô, Hầu Oánh Oánh vội vàng chạy đến gọi Hứa Tử Ngư ra, nhưng sau khi thấy Hứa Tử Ngư mở cửa ra khỏi phòng, cô
ấy cảm thấy giật mình. Trên người của Hứa Tử Ngư màu sắc sặc sỡ, nào là
xanh lá và màu đỏ thẩm nha!
Hứa Tử Ngư nhìn cô ấy rồi chớp chớp
mắt, sau đó ngoe nguẩy hai bím tóc được cài mấy bông hoa màu vàng, rồi
lắc lư đi ra khỏi phòng. Hầu Oánh Oánh nhìn một màn này cảm thấy Hứa Tử
Ngư rất giống đèn tín hiệu gi¬ao thông ở trong thành phố.
Rốt
cuộc cũng nh