
dữ
như vậy, khi đó cô bị hù giật cả mình. Tống Lương Thần một phát liền bắt được quải côn rồi nói: “Ông ngoại, ông cẩn thận một chút đừng đụng đến
Tiểu Ngư.” Sau đó lại cứng ngắc bổ sung thêm một câu nữa: “Coi chừng xốc hông.”
“Hừ! Thằng nhóc thúi, còn biết đau lòng người khác sao.”
Ông ngoại nghe vậy cũng rón rén thu quải côn trở lại, ho một tiếng
nghiêm mặt nói: “Hay là như vậy đi, hai người cũng chuẩn bị sớm đi, cuối tháng thì tiến hành.”
“Cuối tháng?” Hứa Tử Ngư nhìn Tống Lương
Thần, Tống Lương Thần nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, lập tức trả lời ông
ngoại: “Hiện tại sức khỏe của Tiểu Ngư có chút không ổn định, bác sĩ nói không nên để mệt mỏi quá sức.”
“Vậy hai người mau đi đăng ký kết hôn đi, còn nữa, trong tuần này cháu coi sắp xếp ngày nào đó mời người
nhà của Tiểu Ngư đến đây chơi, sẵn hai nhà gặp mặt luôn.” Ông ngoại dứt
lời liền nhìn Hứa Tử Ngư, rồi nói: “Tiểu Ngư, cái thằng nhóc này càng
ngày càng chẳng ra gì cả, như vậy đã để cháu chịu nhiều uất ức rồi.”
Lúc Hứa Tử Ngư còn nhỏ ông ngoại ruột của cô đã sớm qua đời, còn ông ngoại
này tuy mới vừa quen biết, nhưng cô thấy được ông ấy rất thương cô: “Ông ngoại, Lương Thần đối với cháu rất tốt.”
“Vậy là được rồi, hôm
nào đó nếu nó dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với ông đây, để xem ông có
đánh gãy chân của nó hay không!” Tống Lương Thần trong lòng nghĩ thầm,
cháu nào dám bắt nạt cô ấy chứ, cũng chỉ có mình cháu bị cô ấy bắt nạt
thôi. (hic hic tội nghiệp anh Thần nhà ta quá.)
Ba người vừa ăn
vừa nói chuyện, ăn một bữa cơm đến hai giờ mới xong. Trong bữa ăn có mấy lần ông ngoại muốn lấy chai rượu lâu năm ra uống . . . . Nhưng lại bị
dì giúp việc ngăn cản.
Sau khi ăn xong, ông ngoại có chút mệt,
nhưng lại sực nhớ đến chuyện của hai người bọn họ, cho nên gọi điện
thoại phái hai cảnh vệ viên của mình đi theo hộ tống cùng giám sát Tống
Lương Thần, đưa bọn họ đi đến cục Dân Chính để đăng ký kết hôn. Hứa Tử
Ngư bị dọa sợ nên cũng vội vàng ngăn lại, kéo tay của Tống Lương Thần
bày tỏ ý muốn chọn một ngày thật đẹp mới đi đăng ký.
Ông ngoại
nghe Hứa Tử Ngư nói như vậy cho nên cũng không truy cứu nữa, mặc dù thể
xương cốt của ông còn rất cường tráng, nhưng dù sao cũng là một ông lão
gần tám chục tuổi rồi, nói xong cũng thấy mệt rã rời. Cho dù mệt nhưng
vẫn bày ra dáng vẻ nghiêm túc, ông căn dặn Tống Lương Thần một số điều,
nào là phải chăm sóc cho Tiểu Ngư thật tốt. . . . Rồi mấy hôm nữa nhớ
phải đi đăng ký, mau mời người nhà của Hứa Tử Ngư đến đây gặp mặt ông . . . . Hai người không ngừng gật đầu đồng ý, khi đó ông cụ mới để cho Tống Lương Thần đỡ ông lên lầu ngủ.
Lúc ra đến cửa trời cũng đã gần
tối, không khí nóng bức của mùa hè vẫn chưa có dịu đi, cũng may trên
đường về nhờ có bóng cây tươi tốt che một phần, nên mới không có nóng
như vậy.
Tống Lương Thần nhìn Hứa Tử Ngư đang tâm sự nặng nề, anh lo lắng khí thế của ông ngoại quá mức mạnh mẽ đã hù dọa đến cô. Hứa Tử
Ngư nghe vậy lắc đầu một cái nói: “Ông ngoại của anh rất tốt, hơn nữa em thấy ông ngoại rất thương và quan tâm đến anh.”
“Anh biết rõ.” Tống Lương Thần nắm lấy tay của cô mà nói: “Mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng anh lại rất rõ ràng.”
“Ừh.” Hứa Tử Ngư nghe vậy cười cười, có lẽ đây chính là phương thức biểu đạt
kỳ quái của hai ông cháu nhà họ đó: “Trước đó em còn đặc biệt thấy sợ,
nhưng hiện tại không cảm thấy như vậy nữa, ngược lại em cảm thấy mình có thêm một người thân nữa.”
“Em không thấy áp lực là tốt rồi.” Tống Lương Thần cũng thở ra một hơi, lại hỏi: “Tiểu Ngư, có thấy mệt hay không vậy?”
“Không mệt.”
“Trưa hôm nay em không có ngủ trưa, có muốn ngủ một chút không?”
“Sao anh vừa nhắc đến, em liền thấy có chút buồn ngủ . . . . .”
“ . . . ” Tống Lương Thần ngồi xổm xuống bên cạnh cô, rồi nói: “Anh cõng em.”
“Không cần đâu.” Hứa Tử Ngư nhìn hai bên một chút, cách đó không xa có một anh lính đang đứng nghiêm trang như bức tượng ở đó.
“Không sao đâu.” Tống Lương Thần kéo Hứa Tử Ngư tới sau lưng của anh, Hứa Tử
Ngư lén lén lút lút nhìn bốn phía thêm một lần nữa, thấy người lính đó
đều chỉ nhìn về phía trước, không có chú ý đến bọn họ, cho nên cô mới mè nheo nằm úp sấp lên lưng của Tống Lương Thần, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy
cổ của anh.
Tống Lương Thần đứng dậy vững vàng bước đi, Hứa Tử
Ngư nằm ở trên lưng của anh cũng ngáp liên tục. Cô nhớ tới lúc nhỏ cô
được cõng hình như là hồi còn học tiểu học, khi đó cô đi học trời mưa
to, cô bị trượt chân ngã chảy máu, ba cô cõng cô trên lưng lội qua bùn
lầy, mỗi bước chân đều rất vững vàng đi đến nhà của bác sĩ ở thôn khác.
Trời mưa lớn như vậy, quần của ba đều ướt hết rồi, nhưng còn cô thì
khoác áo mưa, vẫn là khô và sạch.
“Ba đã nói, đem chính mình phó thác cho anh ấy đi.” Hứa Tử Ngư nghĩ như vậy, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sau khi đi gặp ông
ngoại thành công, Tiểu Bạch cũng chủ động đi ăn cơm trưa một mình mà
không kéo cô theo nữa, công ty cũng bắt đầu đi vào chính sách mới, tan
ca thì hưởng thụ sự chăm sóc của Tống Lương Thần, thời gian gần đây có
thể nói cuộc sống của Hứa Tử Ngư trôi qu