
c mắt, nếu như anh đem áo lót
này cởi ra, thì cô chẳng phải là Tiểu Bạch Thỏ sao?
Hứa Tử Ngư
giữ tay của anh lại nhằm không cho anh được toại nguyện mà hành động,
Tống Lương Thần lập tức hỏi lại: “Cậu thấy như vậy có công bằng không?”
“Không công bằng. . . . . .” Trời cao tại sao lại để cho cô mang chòm sao
Thiên Xứng thuần khiết thiện lương yêu thích công bằng chứ! Hứa Tử Ngư
ngoan ngoãn buông lỏng tay ra, để mặc cho anh thuận lợi đem áo lót cởi
ra sau đó ném qua một bên.
Mặc dù bên ngoài còn có cái áo sơ mi,
nhưng cũng đã sớm không còn nút áo rồi, cô lại đang ở phía trên anh,
thật là cảnh không nên lộ cũng đã lộ ra hết rồi. Cô lại một lần nữa rưng rưng nằm trên người của anh, bàn tay nhỏ bé từ trước ngực đi xuống, từ
từ đi xuống cơ bụng sáu múi cực hấp dẫn của anh, thật là chắc nha, cảm
giác lại sướng như vậy, tôi bóp tôi bóp tôi siết chặt. . . . . .
“Hứa Tử Ngư. . . . . .” Tống Lương Thần gọi cô.
“Sao thế?”
“Cậu muốn, uống sữa tươi không?”
Bò. . . . . . Sữa tươi? Người ta rất thuần khiết và trong sạch, người ta
cũng sẽ không nghĩ nhiều đâu, trong lòng của Hứa Tử Ngư lẩm nhẩm, nhưng
mắt chưa muốn chịu khống chế liền liếc xuống phía dưới một cái. Ngao. . . . . . Mặc dù có quần đùi, nhưng thật sự là rất. . . . . . Kinh người
nha. . . . . . Ah. . . . . . Hứa Tử Ngư chợt ngồi dậy, nuốt nước miếng
nói: “Hôm nay hoạt động đến đây là kết thúc, cám ơn cậu, hẹn gặp lại
nha!” Dứt lời cô liền khép áo sơ mi của mình lại muốn chạy trốn.
“Ăn sạch sành sanh người ta rồi giờ muốn chuồn sao? Vậy thì có lợi cho cậu
rồi!” Tống Lương Thần kéo cô lại để lên giường: “Để cho công bằng, tiếp
theo đến lượt tớ ở phía trên.”
Hứa Tử Ngư nói: “Nhiều người đang nhìn, mình thấy xấu hổ lắm!”
Tống Lương Thần suy tư, nhìn vào ống kính, sau đó anh quyết định đi tắt đèn.
Các khán giả thân mến, tôi và các bạn cùng chung tay xây dựng một xã hội
hài hòa, truyền hình trực tiếp đến đây là kết thúc, hẹn gặp lại các bạn ở tiết mục sau. Ngày hôm sau Tống
Lương Thần và Rita, Robyn cùng mấy người cấp dưới khác ngồi họp, hai mắt của Tống Lương Thần nhạy bén phát hiện ra ánh mắt của mọi người có là
lạ, cũng không dám trực tiếp nhìn anh. Hình tượng lạnh băng của Rita
hình như đã bị sụp đổ, rất hiếm khi trông thấy cô ấy lại đỏ mặt như vậy, Robyn che miệng không biết là cười hay là ho khan đây, không khí trong
phòng họp rất quỷ dị và hỗn loạn. Cũng may cuộc họp dưới khí thế mạnh mẽ của Tống Lương Thần cuối cùng cũng kết thúc một cách mỹ mãn.
Sau khi tan họp, Ngô Mạnh Kiệt đã lập gia đình và lớn hơn Tống Lương Thần
hai tuổi kéo anh qua một bên nhỏ giọng nói: “Chắc khẩu vị của em dâu rất nặng nhỉ!”
“Sao?” Tống Lương Thần không hiểu nhìn anh ta. Ánh
mắt của Ngô Mạnh Kiệt liếc liếc cổ áo sơ mi của Tống Lương Thần, sau đó
liền cười cười mà rời đi.
Tiểu Bạch gào khóc trên QQ, cô ấy còn
than thở cùng buông lời tiếc nuối với Hứa Tử Ngư, cuối cùng tin tức này
cũng đã khiến cho toàn bộ nhân viên nữ phải tan nát cõi lòng, .
Mọi người bàn luận: “Người phụ nữ kia thật háo sắc, còn để lại dấu vết, thật đáng giận!”
Thật đáng tức giận, tối hôm đó Hứa Tử Ngư liền bị Tống Lương Thần trừng
phạt, ngày hôm sau không thể không tức giận thở phì phò lại một lần nữa
phải mặc áo cổ cao ra khỏi nhà, lại nói đây chẳng phải đang là mùa hè
ưh. . . . . .
Lén la lén lút không ngờ thời gian lại trôi qua
nhanh như vậy, Hứa Tử Ngư cảm giác mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, mà
đã đến ngày phải đi gặp ông ngoại rồi.
Nghĩ đến hình tượng quân
nhân của ông ngoại Tống Lương Thần khi anh còn học cấp 3, Hứa Tử Ngư đã
chuẩn bị tốt tinh thần sắp tới mình sẽ gặp một ông lão chiến binh mặc
quân phục, nhưng Tống Lương Thần lại một mạch lái xe đến một nơi mà hai
bên đều có lính đang đứng rất trang nghiêm, bên cạnh cửa chính còn có
một tấm bảng khiến cho Hứa Tử Ngư kinh hãi, nội dung là “Khu Cấm Của
Quân Sự”. Tống Lương Thần lái xe vào bãi đậu xe lân cận, một tay kéo Hứa Tử Ngư, một tay xách giỏ quà mà hai người đã chọn từ sớm mà đi vào.
Lính gác ở hai bên đứng rất nghiêm túc, dường như binh lính có quen biết Tống Lương Thần nên đưa tay chào anh.
“Lương Thần, ông ngoại của anh làm gì thế?”
“Quân nhân a.”
“Vậy anh ở chỗ này từ nhỏ đến lớn sao?”
“Đúng rồi, là ở chỗ này.”
“Ah~” Trong nội tâm của Hứa Tử Ngư đang lo lắng và bất an, cô ngoan ngoãn để
mặc cho Tống Lương Thần nắm tay dắt vào nhà, đó là một căn biệt thự rộng rãi và cổ kính. Khắp nơi đều là không khí trang nghiêm và túc mục, đây
căn bản cũng không giống như một ngôi nhà.
“Một lát đi vào trong
đó cứ thoải mái là được, không cần nghĩ đến những chuyện khác, lúc ăn
cơm thì ăn thôi, biết không?” Tay của Tống Lương Thần nhè nhẹ nắm lấy
tay cô, giống như đang muốn truyền thêm dũng khí cho cô vậy.
“Ừh, không sao đâu.” Rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng biết phong cách lạnh lùng của
Tống Lương Thần là từ đâu ra rồi, rất khó tưởng tượng được một đứa trẻ
không có cha mẹ mà sống và lớn lên trong hoàn cảnh này, thì cảm giác sẽ
như thế nào. Giờ phút này trong lòng cô chợt cảm thấy có một chút thương