
ần áo tôi, ta cứng nhắc theo từng động tác của anh ta, thẳng
đến khi nửa người trên lộ ra trước mắt anh ta.
Ánh nến tuy không
sáng, nhưng trong mắt động tác chậm rãi của anh ta không thể che lấp hứng thú
sâu sắc của anh ta đối với tôi. Một tay anh ta đặt trên một bên ngực tôi, mang
theo một chút ác ý mà nắm lấy, vuốt ve.
Tôi đã tiếp nhận chuyện nam nữ này, đối với chuyện này, tôi
xem như là một cái giá lớn, vì thay đổi vận mệnh của chính mình là trả một cái
giá lớn. Nhưng việc này cũng không có nghĩa là tôi có thễ dễ dàng tha thứ cho
loại cố ý đối đãi ác ý với tôi.
Anh ta hiển nhiên cực kì chán ghét cha của Trì Cảnh Thu, thậm
chí còn có chút thù hận mà tôi không biết, điều này có thể dễ dàng nhìn ra khi
anh ta nhắc đến ba chữ Trì lão nhân. Mặc kệ anh ta cưới Trì tiểu thư là xuất
phát từ mục đích gì, rất rõ ràng, hiện tại anh ta đang đem thù hận đối với Trì
lão gia mà phát tiết lên người tôi.
Tôi bắt lấy tay anhta, ngăn cản động tác của anh ta. Anh ta
có chút kinh ngạc, nhướng mày lên nhìn tôi.
Tôi chậm rãi nói: “Lâu Thiếu Bạch, anh hận Trì lão gia, đó
là việc của anh, nhưng tôi không phải ông ấy, xin anh đừng đem thù hận của đàn
ông các người trút lên người tôi.”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm một lát, đột nhiên nằm sấp xuống,
hoàn toàn áp đảo tôi, bàn tay nắm lấy cằm tôi, lực đạo có chút lớn.
“Chuyện của tôi và cha em, có một ngày tất nhiên sẽ thanh
toán, không tới phiên em giáo huấn tôi!”
Lúc anh ta nói chuyện, lông mày nhướng lên, đôi mắt lộ ra một
chút mỉa mai.
Một trăm năm thật sự khác biệt a, tôi và người kia không có
cách nào hiểu nhau. Anh ta hoàn toàn không giống với người bạn trai Dương Vũ
tôi đã rất quen thuộc, Dương Vũ dịu dàng, thấu hiểu lòng người. Nhưng còn người
tên Lâu Thiếu Bạch này…
Tôi có chút buồn bực thầm thở dài, hai mắt nhắm nghiền lại,
ngẫm lại cũng không biết nói gì.
Anh ta dường như có chút bất mãn đối với sự phản kháng của
tôi, buông lỏng cằm của tôi ra, hơi nhích thẳng người, mạnh mẽ ôm tôi lên cao một
chút, sau đó trả thù bằng cách cúi đầu cắn một ngụm lên ngực tôi.
Đau nhức vô cùng, lại ngứa ngáy vô cùng.
Tôi thấp giọng kêu lên một tiếng, trong lòng bắt đầu nghiến
răng nghiến lợi.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên. Nửa đêm nghe tiếng
chương kiểu cũ như thế, tôi lại càng hoảng sợ.
Lâu Thiếu Bạch vẫn ghé vào trên người tôi không nhúc nhích,
đến khi điện thoại vang lên bảy tám lần, lúc này hai tay mới chống đỡ thân thể,
xuống giường nghe điện thoại, ‘alo’ một tiếng,
giọng nói phảng phất có chút không kiên nhẫn. Nhưng mà rất nhanh, anh ta
hạ thấp giọng, liếc nhìn tôi một cái, sau đó nghiêng người sang hướng khác.
Đêm quá yên tĩnh, giọng nói đầu bên kia điện thoại ẩn ân rơi
vào tai tôi. Tuy nghe không rõ rốt cuộc người kia đang nói gì, nhưng là giọng
nói của một người phụ nữ trẻ tuổi.
Lâu Thiếu Bạch cúp điện thoại rất nhanh, đến bên giường nhặt
quần áo vừa mới cởi ra mặc vào.
Tôi không nói lời nào nhìn anh ta.
Anh ta mặc quần áo xong cùng giày ủng, dường như đang đợi
tôi mở miệng, tôi một mực vẫn không nói gì, anh ta liếc nhìn tôi rồi mở cửa đi
ra ngoài.
Tôi dựng thẳng lỗ
tai, nghe tiếng bước chân trầm trọng mà tráng kiện của anh ta dần dần biến mất,
rốt cuộc thật nhẹ nhàng thở ra.
Đêm tân hôm, khuya khoắt, một người phụ nữ gọi điện thoại đến
gọi anh ta đi.
Tôi không hề bất mãn với cú điện thoại này, ngược lại, cực
kì cảm kích. Ít nhất anh ta cũng để cho tôi tạm thời tránh khỏi sự tiếp theo mà
tôi có thể gọi là một đêm tân hôn tuyệt đối không vui sướng. Về phần người phụ
nữ kia có địa vị như thế nào, có quan hệ
gì với Lâu Thiếu Bạch, tôi thật sự hoàn toàn không ngại. Tôi mơ hồ có một loại
cảm giác, đêm nay Lâu Thiếu Bạch sẽ không trở lại.
Tôi kéo lại quần áo vừa rồi bị anh ta kéo xuống, sửa sang lại
một chút, sau đó giật tấm chăn hỉ màu hồng có chút chói mắt, đang định đắp lên
nằm xuống thì ngoài cửa truyền đến tiếng của Phúc mẹ: “Tiểu thư, đã ngủ chưa?”
Người vú em này của Trì Cảnh Thu là người duy nhất tôi cảm thấy
quý mến sau khi đến nơi này. Vội vàng lên tiếng, quay đầu lại nhìn thấy cửa bị
đẩy ra, Phúc mẹ đã đi vào, trên tay cầm một vật gì đó.
“Tiểu thư, cô gia vừa rồi phân phó tôi đến bôi thuốc cho
cô.”
Tôi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Lâu Thiếu Bạch cũng biết
làm loại chuyện này, hừ, tôi dùng chăn che khuất chân mình, quay lưng lại cho
Phúc mẹ ngồi phía sau.
Phúc mẹ vén mái tóc dài sau người tôi sang một bên, cởi áo
tôi ra, cẩn thận giúp tôi bôi thuốc mỡ, lại dùng ngón tay thoa thoa, để cho thuốc
thấm vào. Vừa thoa thuốc lại vừa thở dài: “Tiểu thư, có phải cô lại làm cho cô
gia tức giận hay không? Nào có đêm động phòng mà lại bỏ lại cô dâu của mình mà
chạy ra ngoài?”
“Không có, là do anh ta nhận một cuộc điện thoại, có công việc
khẩn cấp nên mới ra ngoài. Phúc mẹ nghĩ xem, nếu như tôi chọc giận anh ta, anh
ta sao còn có thể bảo mẹ bôi thuốc cho tôi?”
Lúc này Phúc mẹ mới yên lòng, chỉ là vẫn còn chút bất mãn đối
với việc Lâu Thiếu Bạch bỏ lại cô dâu của