
chở, chỉ sợ xảy ra một chút sơ suất nào, nếu qua
mấy tháng, bụng nàng lớn hơn, chẳng phải là càng khổ sao?!
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy nàng
thật vất vả, liền muốn hôn nàng một cái, nhưng nhớ vừa rồi suýt bị nàng đánh
chết, đành phải nhịn ý muốn làm bậy trong đầu xuống, ngắm mỹ nhân thở dài một
hơi.
Vũ Lâu coi đứa bé này còn quan
trọng hơn cả mạng sống của mình. Lần trước bị sảy thai, cơn ác mộng suýt nữa
không thể có thai khiến nàng nhớ đến vẫn còn đau. Vì quá coi trọng nên lại hơi
thần hồn nát thần tính, sợ đi đường bị ngã nên nàng không cả bước ra khỏi cửa
viện nữa.
Dưới cái nắng chói chang của
mùa hè, nàng nằm đọc sách trên ghế quý phi dưới tàng cây xanh, rồi ngủ quên
mất. Nàng mơ thấy trên trời đầy mây ngũ sắc, chợt bừng tỉnh, nghĩ là dấu hiệu
tốt nên muốn chạy tới kể cho Lam Tranh.
Vừa hỏi thị nữ, nghe nói Thái
tử đã quay về, thấy nàng nghỉ ngơi nên không quấy rầy nàng, trở về phòng ngủ trong
hậu viện.
Vũ Lâu đứng dậy đi tìm hắn, đẩy
cửa phỏng ngủ gọi: "Lam Tranh------"
Không có ai trả lời, nàng bước
vào, rồi ngẩn người, sau đó, nàng bám lấy bình phong, cười ngặt nghẽo.
"Lam Tranh, chàng làm gì
vậy?" Nàng cười chảy cả nước mắt, hỏi đại nam nhân đang buộc gối vào bụng
mình kia: "Chàng đang diễn tuồng gì đây?"
Lam Tranh hơi xấu hổ, nhưng dù
sao cũng bị nàng nhìn thấy rồi: "Ta muốn thử xem nàng mang thai như thế,
không thoải mái đến mức nào."
Vũ Lâu đi lại gần, cười nói:
"Vậy thử xong chưa? Cảm giác mang thai có thoải mái không?"
Hắn lắc đầu: "Đương nhiên
là không, vừa nặng nề vừa bất tiện." Hắn tháo chiếc gối xuống: "Mang
như vậy mười tháng, nghĩ đã không chịu nổi rồi."
"Vậy mà chàng còn chọc ta
tức giận, giờ biết ta vất vả chưa?" Vũ Lâu nói xong lại nhéo hắn: "Về
sau ngoan ngoãn một chút đi."
Lam Tranh nghĩ nghĩ nói:
"Ở đây điều kiện tệ quá, ta đưa nàng về kinh thành nhé. Ở nơi thâm sơn
cùng cốc này, lỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao? Đến lúc sinh sẽ càng đáng
sợ hơn."
Nghe hắn nói vậy, nụ cười trên
mặt Vũ Lâu cũng biến mất: "Ta không đi. Ở đây không phải không có đại phu,
hơn nữa, tự ta cũng hiểu y thuật. Ta cũng từng chăm sóc chị dâu, nên việc mang
thai, sinh nở cũng hiểu biết ít nhiều rồi. Giờ dày vò cả một chặng đường dài về
kinh thành thì càng nguy hiểm hơn."
"Ta mới nói một câu mà
nàng đã nói nhiều như vậy." Lam Tranh cười tủm tỉm nắm tay nàng: "Ta
chỉ biết là nàng đang luyến tiếc không muốn rời xa ta thôi."
Vũ Lâu dựa vào ngực hắn, rồi kể
cho hắn nghe giấc mơ vừa rồi.
"Mây ngũ sắc à?" Lam
Tranh nhíu mày, bỗng nhiên cười nói: "Liệu có khi nào nàng mang thai Tôn
Ngộ Không không?"
"Chàng!" Vũ Lâu tức
giận quay lưng về phía hắn: "Không bao giờ… thèm nói chuyện với chàng nữa."
Lam Tranh cười, xoay người nàng
lại: "Chỉ đùa một chút thôi mà. Mấy hôm nay mặt nàng cứ buồn thiu, ta chỉ
muốn chọc cho nàng vui thôi, ai ngờ nàng lại tức giận." Vũ Lâu không chịu
bỏ qua, nói: "Làm gì có ai đùa như chàng, chẳng thú vị chút nào hết."
"Được rồi được rồi."
Lam Tranh vội nói theo ý nàng: "Về sau ta không nói đùa như vậy nữa."
Lúc này mặt Vũ Lâu mới giãn ra
một chút. Lam Tranh đỡ nàng ngồi xuống, thấp giọng nói: "Giấc mộng này,
nàng có nói với người khác chưa?"
"Chưa, chỉ mới kể cho
chàng nghe."
"Vậy là tốt rồi." Lam
Tranh nói: "Đừng nói cho bất kỳ ai, Hoàng thượng rất tin vào đạo giáo,
giấc mơ này có thể là điềm lành, rất quan trọng. Nếu để ông biết thai nhi trong
bụng nàng, trời sinh có tướng đế vương, thì chúng ta sẽ phiền phức lắm."
"Nhưng mà…… cháu mình có
tướng đế vương không tốt sao?"
"Ngốc ạ, hoàng tôn có
tướng đế vương, như vậy đương nhiên ta sẽ trở thành Hoàng đế. Ông vốn đã nghi
kỵ ta, chẳng lẽ còn không nghĩ là ta định mưu phản, bức vua thoái vị nữa
à."
Vũ Lâu nghe xong, hoảng sợ nói:
"Ta tuyệt đối sẽ không nói ra, tạm thời quên giấc mơ này đi." rồi
nàng tiện đà hỏi: "Lam Tranh, vậy không phải là ta mang thai bé trai đấy
chứ?" Lam Tranh cười nói: "Nàng tin vào giấc mơ thế à, chờ sinh ra rồi
nói sau."
Vũ Lâu vuốt ve bụng: "Con
phải bình an ra đời nhé!"
***
Tính tình Vũ Lâu dạo này rất
khó chiều, đây là cảm giác của Lam Tranh.
Tháng tám, trời rất hay đổ mưa.
Hôm đó, mưa rơi tầm tã, Vũ Lâu ngồi thêu yếm cho trẻ sơ sinh, còn Lam Tranh
ngồi một bên, ngoan ngoãn hầu chuyện nàng, đột nhiên Vũ Lâu nhìn ra ngoài cửa
sổ, nói: "Lam Tranh…… ta muốn ăn……"
"Ăn gì?" Lam Tranh có
dự cảm không hề tốt.
"Ta nhớ rõ trước kia
thường lén chuồn ra ngoài cùng Tô Tiêu, đi hái quả hồng ăn, nhiều năm chưa được
ăn lại, giờ thèm quá."
Nghe hai chữ Tô Tiêu, Lam Tranh
cảm thấy rất chói tai, chỉ ừ một tiếng.
"Chàng ừ vậy thôi à? Ta
muốn ăn, chàng mau đi tìm cho ta đi." Dứt lời, nàng ném cái yếm lên người
hắn: "Còn ngẩn người ra đấy làm gì?"
Lam Tranh thấy mày ngài khẽ
nhướng, vội nói: "Nàng đừng tức giận, ta sai người đi tìm là được
mà."
Hắn gọi tùy tùng, sai bọn họ
lên núi hái hồng. Giữa ngày mưa to mà nhận loại mệnh lệnh này, bọn hộ vệ biết
ngay là yêu cầu của Vũ Lâu. Vì thế, trong trời mưa tầm tã, từng nhóm cao thủ
đại nội