XtGem Forum catalog
Nghịch Lửa

Nghịch Lửa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325694

Bình chọn: 7.00/10/569 lượt.

giàn giụa trong nước mặt. Đầu cô càng lúc càng rũ xuống thấp, anh thấp thoáng thấy được nụ cười châm biếm nở trên môi cô. . . . . . Nụ cười đấy khiến trái tim anh như bị một dao đâm xuyên.

Trần Chiêu nghe Bạch Thuật Bắc nói xong, phản ứng đầu tiên của hắn là sửng sốt. Hắn không ngờ Bạch Thuật Bắc sẽ thật sự lựa chọn. Trước giờ, Bạch Thuật Bắc vốn là kẻ ranh ma, láu lỉnh, hôm nay sao có thể đần đột xuất mà cho rằng hắn sẽ nhân từ thả một trong hai.

Tay hắn bất giác bóp chặt khẩu súng, chau mày, cảnh giác nhìn Bạch Thuật Bắc.

Bạch Thuật Bắc cũng biết năng lực do thám và phản kích của Trần Chiêu rất cao. Hiện tại, việc anh cần làm là kéo dài thời gian, chờ đợi sự viện trợ. Trước mắt, có lẽ Trần Chiêu đang cố ý dùng hai cô gái để nhục nhã anh, thậm chí cố tình hành hạ, chuyển sự tập trung của anh vào một người duy nhất.

Tạm bỏ qua việc tâm tư anh đang thật sự lo lắng bất an vì người nào, thân là quân nhân, nhận thức đầu tiên của anh là phải ưu tiên bảo vệ cho người mới khỏi bệnh - Cố An Ninh. Nhưng đứng trên lập trường của một người đàn ông, cả hai cô, anh đều dốc hết sức mình để cứu.

Sự lựa chọn này, có thể khiến Lâm Vãn Thu đau khổ , thậm chí cực kì thương tâm. Nhưng cô là người dễ dàng mềm lòng, về sau nếu anh bỏ chút công sức dỗ dành, chắc chắn cô sẽ hiểu. Anh tin tưởng bản thân có thể mang hai người an toàn rời khỏi nơi đây.

Ánh mắt Bạch Thuật Bắc kín đáo quét qua bên ngoài cửa sổ: "Mày Bạch Thuật Bắc bàng hoàng đứng tại chỗ, trong khoảnh khắc, đầu anh chỉ còn dư lại một vùng ánh sáng trắng hoang vu. Không ngờ câu đầu tiên Lâm Vãn Thu muốn nói với anh lại là câu này, đặc biệt, cô còn kinh thường nhìn vào mặt anh?

Anh biết cô sẽ tức giận, cũng khẳng định cô sẽ oán hận anh. Anh thừa nhận lần này mình hành động sai lầm, thế nhưng , anh có thể giải thích cho cô hiểu.

Nhìn lên vẻ mặt cố tình khiêu khích của cô bác sĩ, Bạch Thuật Bắc lờ mờ đoán được nguyên do trong đó. Có lẽ cô ta và Cao Hách có quan hệ khá tốt, nếu không, cô ta sẽ không vô cớ khiêu khích, đối địch ngầm với anh.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, anh lạnh nhạt phun ra câu nói: "Không thể nào, tôi muốn gặp cô ấy."

Anh tựa hồ cực kì bình tĩnh, thân hình cao ráo nhanh nhẹn lách qua người cô bác sĩ, thẳng hướng đi đến phòng phẫu thuật. Có điều lòng anh đã sớm rối thành nùi. Nếu đứa bé không còn, khẳng định Lâm Vãn Thu sẽ rất thương tâm, anh không thể để cô một mình gặm nhắm nỗi đau ấy.

Nghĩ đến tình trạng hiện giờ của cô, anh vô cùng ân hận.

Cô bác sĩ cũng không vừa, cố chấp sải bước đến trước mặt anh. Tuy vóc dáng không cao nhưng trên người toát lên khí thế bén nhọn, sắc sảo: "Anh có đầu óc không, hay chỉ ích kỉ cho riêng bản thân mình, tôi đã bảo tâm tình cô ấy không ổn định, cảm xúc rối loạn, anh vẫn nhất định đi vào trong, để tiếp tục đả kích tinh thần cô ấy?"

Bạch Thuật Bắc chau mày, mặt mày xanh lét, sự xuất hiện của anh sao có thể đả kích Lâm Vãn Thu?

Cố An Ninh đứng cách đấy không xa, không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ: "Thuật Bắc, anh trước. . . . . . nên nghỉ ngơi đi, hãy để Lâm tiểu thư, có thời gian yên tĩnh."

Cô tận lực khuyên bảo, ánh mắt vẫn lo lắng nhìn vết thương nơi bả vai anh. Bạch Thuật Bắc đanh mặt, yên lặng giằng co cùng cô bác sĩ, hồi lâu sau mới chịu xoay người rời đi.

Nhưng anh không trở về phòng bệnh. Cố An Ninh thấy anh không hề liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ rảo những bước chân thật dài đến trước thang máy. Năm ngón tay cô bất giác siết mạnh chiếc áo khoác quân trang bên người, bất an nhấc chân đuổi theo anh.

Cô một đường chạy theo anh, mệt lả thở dốc dồn dập, thật vất vả mới đuổi kịp.Vào thang máy, gương mặt của người đàn ông vẫn sa sầm, thần sắc tím tái, không còn chút huyết sắc, khiến người xung quanh sinh ra vài phần e dè, sợ sệt. Mọi người trong thang máy đều cảm nhận được luồng khí « rợn tóc gáy » tỏa ra từ người anh, tò mò liên tiếp liếc mắt nhìn.

"Thuật Bắc, anh định đi đâu?" Cố An Ninh mở miệng hỏi , còn anh lặng thinh, cất bước rời khỏi khu nội trú.

Cố An Ninh lo ngại cho vết thương của anh, chỉ biết lẽo đẽo theo sau.

Bạch Thuật Bắc không nói chuyện, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng. Khi đến bãi đậu xe thì bộc phát tất cả những nỗi bực dọc, thô bạo đá một phát lên cửa xe, sức lực quá khủng, mấy chiếc xe xung quanh đồng loạt phát ra tiếng còi báo động.

Cố An Ninh đứng tại chỗ, kinh hãi không thốt nên lời. Người đàn ông với hai mắt đỏ ngầu, gương mặt hiện lên sự tàn bạo như muốn hủy diệt tất cả, chính là Bạch Thuật Bắc sao? Nhưng mà, vết thương đang bắt đầu rỉ máu trên người anh....

"Anh bình tĩnh chút đi." Lồng ngực Cố An Ninh như bị chận tảng đá lớn, khó khăn bật ra từng lời, "Đừng tự đày đọa, gây thương tổn cho bản thân mình."

Khuôn ngực Bạch Thuật Bắc kịch liệt phập phồng, tựa như dã thú bị sập bẫy, thú tính hung tàn, cuồng bạo nổi lên khắp bốn phía, gân đen trên trán " nhảy múa " loạn xạ. Vừa nghĩ đến Lâm Vãn Thu đang trong tình trạng yếu đuối suy sụp, nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại không phải là anh, toàn thân liền bùng lên ngọn lửa vô danh, ngọn lửa cháy lan mọi ngó