
tâm ——" ( tội Tri Hạ quá, edit đoạn này, thắt cả ruột)
Trong khi bộc bạch, hai người vẫn luôn nhìn vào mắt nhau, hốc mắt cả hai đều ửng đỏ.
Trong lòng Lâm Vãn Thu cũng cực kì khó chịu, hiện tại cô rất cô đơn, chưa bao giờ cô đơn đến thế. Mỗi ngày sống lẻ loi trong không gian chật hẹp, tù túng, vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh của chính mình.
Cô làm sao không muốn được sống cùng với anh, nhưng lý trí bắt cô phải lắc đầu cự tuyệt: "Tri Hạ, điều em hi vọng nhất chính là anh được sống tốt. Anh hãy gắng chờ em, chờ em tìm được tủy thích hợp với anh."
Tri Hạ bi thương nhìn cô, cuối cùng nhắm mắt: ". . . . . . Được, em quyết định sao thì anh nghe vậy, cái gì anh cũng nghe theo lời em."
Cuộc nói chuyện với Tri Hạ chẳng vui vẻ gì, Lâm Vãn Thu mang tâm trạng năng nề rời khỏi viện an dưỡng. Tri Hạ chắc chắn không thể rời xa cô được. Cô làm sao trốn khỏi thành phố này? Dù chạy trốn tới nơi nào cũng không bỏ được Tri Hạ và Manh Manh.
Nghĩ đến Manh Manh, đã rất nhiều ngày cô không gặp bé. Con gái cô bây giờ sống thế nào? Có khóc lóc ầm ĩ, đòi gặp cô không?.
Đang thất thần, di động trong túi xách đột nhiên đổ chuông, Lâm Vãn Thu lấy ra, phát hiện là số điện thoại lạ, cô những tưởng là người đến xem quán ăn, lập tức nhận điện.
Nhưng ngoài ý muốn, đối phương lại là Cố An Ninh.
-
Cố An Ninh ngồi trong một góc của quán cà phê, thấy Lâm Vãn Thu đi vào bèn chủ động gật đầu chào hỏi. Nụ cười của Cố An Ninh hơi cứng, nói thật chậm : "Lâm tiểu thư, chào cô."
Lâm Vãn Thu ngồi đối diện với Cố An NInh, nhìn người con gái trước mặt vài giây mới khẽ gật đầu, đáp nhẹ: "Chào chị."
Hai người có chút ngại ngùng, quan hệ giữa bọn họ hơi rắc rối. Bề nổi bên ngoài là tình địch, còn bề chìm là phần hiệp nghị không thể đưa ra ngoài ánh sáng. Phần hiệp nghị chấp nhận đẻ mướn là vết sẹo cả đời của Lâm Vãn THu, cũng là vết nhơ trong lương tâm của cô.
Lâm Vãn Thu nhìn người con gái xinh đẹp thoát tục trước mắt, trong đầu không tự chủ nhớ lại những việc chẳng mấy tốt đẹp. Trước mặt Cố An Ninh, cô vĩnh viễn là chú vịt xấu xí, mãi không ngóc đầu lên nỗi. Cô gái này dùng tiền mua đứa bé của cô, cô gái này hôn mê những sáu năm trời, nhưng vẫn như cũ, khiến cô không chiến mà lui, thua một cách thảm hại.
Ngón tay Lâm Vãn Thu bấu mạnh vào lòng bàn tay, kìm nén hỏi: "Chị tìm tôi có chuyện gì không?"
Cố An Ninh mím môi một cái, nâng mắt nhìn chăm chú Lâm Vãn Thu: "Tôi nghĩ cô đã đoán được, tất nhiên liên quan đến Bạch Thuật Bắc."
Lâm Vãn Thu trầm mặc, lát sau lắc đầu: "Chuyện của anh ta không liên quan đến tôi nữa. Tôi thật sự không muốn biết, Cố tiểu thư không cần phí tâm nói với tôi."
Nói đoạn cô đứng dậy muốn bỏ đi, Cố An Ninh vội vàng kéo cổ tay cô, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc: "Cô không còn quan tâm chút nào đến anh ấy?"
Cố An Ninh càng gấp gáp thì càng lắp ba lắp bắp, một hồi lâu mới có thể diễn đạt được ý chính: "Hiện giờ anh ấy rất không tốt, giữa hai người có sự hiểu lầm lớn. Tôi và anh ấy đã không còn bất kì quan hệ gì nữa. Lúc ở kho hàng, anh ấy chọn tôi, là có nguyên do.”
Lâm Vãn Thu đứng tại chỗ, lẳng lặng ngắm nhìn Cố An Ninh. Cô ấy thật xinh đẹp, khuôn mặt mộc không dính phần son cũng đủ khiến người ta mê muội, khóe môi cô khẽ cong lên: "Nếu quả thật có hiểu lầm, anh ta nên tự mình giải thích với tôi. Cố tiểu thư, ngay cả giải thích anh ta cũng không muốn, điều này chứng tỏ, trong lòng anh ta, tôi không hề quan trọng. Hai người đã bỏ lỡ sáu năm rồi, chính tôi cũng cảm thấy tiếc cho một mối tình đẹp, bây giờ tôi chúc. . . . . . chúc hai người hạnh phúc."
Miệng Cố An Ninh há rộng, trên mặt có chút lúng túng, tuy nhiên lực nắm cổ tay của Lâm Vãn Thu không hề giảm: "Không được, cô không thể đi. Cô đi cùng tôi đến gặp Thuật Bắc, ba người chúng ta hóa giải hiểu lầm."
Bề ngoài của An Ninh nhìn vô cùng mỏng manh, mảnh khảnh, nhưng lực tay lớn đến kinh người. Lâm Vãn Thu kinh ngạc, muốn tránh thoát lại không thể. Cô không muốn gặp Bạch Thuật Bắc, càng không muốn đẩy cả ba vào thế giằng co.
Như vậy chỉ chứng minh rõ một điều, cô vĩnh viễn là kẻ thứ ba, kẻ ngoài cuộc không hơn không kém.
"Cố tiểu thư, xin hãy tự trọng."
Lâm Vãn Thu nghiêm giọng nói, nhưng Cố An Ninh vẫn cố chấp không buông tay. Tay còn lại của Cố An Ninh rút tiền trong túi xách, đặt lên bàn, lôi Lâm Vãn Thu ra ngoài: "Tôi không muốn mang tiếng xấu là kẻ đi chia rẽ hạnh phúc của vợ chồng người khác. Lâm vãn Thu, xin phiền cô một chuyến."
Trước cửa quán đậu chiếc xe hơi màu đen, Lâm Vãn Thu bị Cố An Ninh vừa lôi vừa kéo đến bên cạnh cửa xe. Lúc này, một người đàn ông bước ra, vóc dáng cao lớn rắn rỏi, đứng trước mặt lâm vãn Thu tựa như một bức tường kín mít, thoáng dùng chút lực đã đẩy cô ngồi vào trong xe: "Lâm tiểu thư, xin đắc tội." Sau khi bị ép buộc lên xe, Lâm Vãn Thu tức tối trừng mắt với Cố An Ninh. Cô không ngờ một cô gái có bề ngoài nhìn mảnh mai, nhu mì, mà trong nội tâm lại bá đạo đến thế. Đặc biệt, hôm nay biểu hiện của Cố An Ninh rất dạn dĩ, thẳng thắn, hoàn toàn bất đồng so với cô gái run cầm cập khi bị bắt cóc lần trước.
Cố An N