XtGem Forum catalog
Nghịch Lửa

Nghịch Lửa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325480

Bình chọn: 8.00/10/548 lượt.

hể an ổn tiến vào giấc ngủ.

Bên ngoài thi thoảng có ánh đèn cùng tiếng người bàn tán. Đây là một địa phương xa lạ, cô chẳng quen biết ai ngoài anh. Trong giây phút nông nỗi, cô đột nhiên chạy đến, chắc chắn khiến anh và mọi người cảm thấy không được tự nhiên thoải mái.

Lâm Vãn Thu nghiêng người nhìn cái gối đầu của anh, mặt trên gối còn phảng phất mùi hương thơm mát của dầu gội đầu, tựa như anh vẫn hiện hữu bên cạnh cô. Tuy nhiên, trong chăn vẫn rất lạnh lẽo. Sau khi cơn lũ tàn quét, vẫn còn đọng lại lớp khí giá lạnh, rét buốt.

Thân thể Lâm Vãn Thu co ro lại, đem chiếc chăn còn đọng hơi ấm của anh, trùm kín lên người.

Mãi đến ba giờ sáng, Bạch Thuật Bắc mới trở về lều, điềm nhiên nằm xuống bên cô. Lâm Vãn Thu khẽ mở mắt, đập vào mắt là lồng ngực màu đồng rắn rỏi, nửa thân trên trần trụi kề sát thân thể cô, hoàn toàn giam cầm cô trước ngực anh.

Giường quá nhỏ, cơ thể hai người sát rạt không còn chút khe hở, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tâm tình Lâm Vãn Thu dần lắng xuống, chủ động co người sát bên anh.

"Ngủ đi." Tay anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng mềm mại, giọng nói thều thào lười nhác, cho thấy anh rất mệt.

Lâm Vãn Thu hơi lạ chỗ, thấy anh mệt muốn đứt hơi, cô không nỡ làm phiền. Nhưng bị anh ôm như vậy, cô không thể ngủ được. Trên người anh mang theo khí lạnh ngoài trời, giống như khối băng lạnh ép sát cô.

Cô mở mắt nhìn anh, lén quan sát bộ dạng của anh trong bóng đêm mờ tối, loáng thoáng thấy được hai hàng chân mày đang chau chặt, dưới cằm lúng phúng lớp râu đen, xem ra anh thật sự bề bộn nhiều việc.

Hô hấp của anh dần dần kéo dài, Lâm Vãn Thu vô cùng đau lòng, cảm thấy tự trách vì những suy nghĩ nhỏ mọn của bản thân. Tại sao cô có thể hồ đồ như vậy, vừa nghe người khác nói một câu đã bắt đầu hoài nghi anh.

Lâm Vãn Thu ngắm anh rất lâu, dường như muốn nhìn bù cho những ngày xa cách vừa rồi. Rất lâu sau, vì sợ làm anh thức giấc, cô nuối tiếc thu tầm mắt, ngoan ngoãn nép vào lòng anh.

"Sao nhìn anh lâu thế?" Anh bất chợt mở mắt, con ngươi đen trong bóng tối phát ra những tia sáng rực.

Lâm Vãn Thu có cảm giác bị bắt tại trận khi làm chuyện xấu, cực kì xấu hổ, cô nhỏ giọng hỏi: "Việc em tự ý đến đây khiến anh không vui?"

Những tia sáng nhạt từ bên ngoài rọi vào lều, ngũ quan Bạch Thuật Bắc chìm trong màn đêm mông lung, Lâm Vãn Thu nhìn không tới, chỉ có thể lờ mờ dõi theo hình dáng cao lớn của anh.

Thật lâu sau anh mới trả lời: "Làm sao vui nổi."

Trái tim Lâm Vãn Thu như rơi xuống vực thẳm, khuôn mặt khổ sở ngước nhìn anh, nhưng chắc chắc anh sẽ không thấy nét bi thương hằn sâu trên đấy.

Anh siết mạnh vòng tay, ôm chặt cô hơn, lúc này mới nhỏ giọng nỉ non: "Đường xá xa xôi hiểm trở, em lại đi một mình. Nhỡ đâu gặp chuyện không may, đời này anh làm sao sống thanh thản được."

Thân thể đang cứng ngắc từ từ thả lỏng, Lâm Vãn Thu giơ tay ôm lại vòng eo của anh, khuôn mặt vùi trong lồng ngực ấm áp, trong lòng có chút ngọt ngào: "Nhưng em thật sự rất nhớ anh, nhớ đến không chịu nổi."

Bạch Thuật Bắc trầm mặc, cơ thể hơi động đậy.

"Đừng nhúc nhích, cứ để em ôm anh." Lâm Vãn Thu thẹn thùng yêu cầu, sau chuyển sang thương lượng, "Chỉ một chút thôi, lát sau anh hãy ngủ."

Trong bóng đêm, hai mắt Bạch Thuật Bắc vẫn mở to, tạm thời buông bỏ mọi thứ, cánh tay đặt trên eo Lâm Vãn Thu càng lúc càng dùng sức, khóa chặt cô vào lòng.

Lâm Vãn Thu hơi bị ngạt thở, khó khăn nói: "Mỗi ngày, những suy nghĩ về anh cứ lởn vởn trong tâm trí em. Giờ phút này anh đang làm gì? Có mệt mỏi, có gặp nguy hiểm hay không?.... Em chỉ muốn tới thăm anh một tí, nhìn anh một cái để yên lòng rồi lập tức rời đi, không hề muốn gây phiền phức cho anh đâu."

Bạch Thuật Bắc cúi đầu, hô hấp dần nặng nề.

Lâm Vãn Thu cảm nhận được hơi thở của anh, không dám tiếp tục bày tỏ, khẽ ngưỡng mặt nhìn anh. Bạch Thuật Bắc không lên tiếng, bất chợt hôn ngấu nghiến cánh môi mềm mại của cô, đè thấp giọng khiển trách: "Mẹ kiếp, em chính là muốn gây phiền phức cho anh, đêm nay em chắc chắn cố ý phá giấc ngủ của anh."

Lâm Vãn Thu sững sờ, thân thể nặng nề của người đàn ông đã đè ép xuống . Anh chống tay, nằm trên người cô, giọng nam trầm thấp đầy khiêu gợi vang nhẹ bên tai "Em phải cố kìm nén đấy, nơi này cách âm cực kì kém. Nếu đêm nay anh không có hành động gì, chắc chắc khi về em sẽ loạn tưởng."

". . . . . ." -

Ngày hôm sau, Bạch Thuật Bắc gấp gáp rời đi, những dịu dàng lưu luyến của hôm qua cứ như một giấc mộng. Buổi sáng. Lâm Vãn Thu quyết định trở về nhà, lúc đi chỉ để lại cho anh tờ giấy nhắn, cô không muốn làm phiền anh nữa.

Chuyến đi này quả thật có chút thất vọng. Lâm Vãn Thu cố gắng bình ổn tâm tình hỗn loạn, tiếp tục tự an ủi, thái độ của anh rất phù hợp với tình cách lạnh lùng của anh.

Về phần cuộc điện thoại kia, từ đầu đến cuối cô vẫn không hỏi Bạch Thuật Bắc, bọn họ đang trong thời kì tân hôn, không nên xuất hiện những chất vấn hay tranh cãi không cần thiết.

Ba ngày sau khi cô rời doanh trại, Bạch Thuật Bắc cũng quay về nhà.

Lúc này, trong nhà mới có chút không khí vui mừng, ấm áp của một gia đình. Mỗi ngày, Lâm Vãn Thu đều trôn