XtGem Forum catalog
Nghịch Thế

Nghịch Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324055

Bình chọn: 10.00/10/405 lượt.

ánh mắt sai bảo, rồi nắm tay tiểu Cẩm Nhiên đi xa. Chỗ này tương đối an toàn, Văn Chính Đông cũng tin tưởng, có Uông Ninh Hi ở đây, Thiệu Duật Thần được an toàn nhất.

Mùa xuân và mùa hạ luân phiên, Uông Ninh Hi chỉ mặc một chiếc áo thun, ôm sát vừa vặn có thể nhìn ra dáng người xinh đẹp của cô. Ánh hoàng hôn tại đây khoác lên mái tóc dài màu vàng, điềm đạm mềm mỏng, đặc biệt khiến người ta động tâm.

Tay Thiệu Duật Thần vây quanh bên hông cô dần dần trở nên không an phận, anh vén áo cô lên, ngón tay vuốt ve thắt lưng của cô mang theo sự thăm dò cẩn thận rồi từ từ hướng lên phía trước khám phá. Mấy ngày nay cùng nhau ngủ trên giường, Ninh Hi cũng giúp anh không ít, dần dần cô cũng không còn thẹn thùng như lúc trước. Sự ma sát chậm rãi mang theo nhiệt độ cơ thể làm cho cô từ từ nhắm mắt lại, chìm đắm trong nồng đậm này, hơi thở trên gương mặt nặng nề hỗn loạn rỉ ra hương vị hormone của nam giới.

Lưng cô dán trong ngực anh, cô giơ cánh tay lên cứ như vậy vòng qua cổ anh, thân thể hơi cong về phía sau, trước ngực càng ưỡn lên. Thiệu Duật Thần dường như được cổ vũ, anh cúi đầu thật sâu nhợt nhạt cắn cổ của cô, bàn tay lại trắng trợn vói vào trong áo lót của cô xoa bóp một cách nhẹ nhàng. Ninh Hi không thể khống chế đôi chân run rẩy, cả người không có sức mà tựa lên người anh, hô hấp càng ngày càng nặng, nhịp tim hỗn loạn đến biến dạng. Cô nắm lấy bàn tay không an phận của anh, “Duật Thần…” Cô dường như không có hơi sức để nói gì, “Đừng như vậy, thật đó.” Cô chống cự đẩy ra, động tác này lại càng hấp dẫn người đàn ông ở phía sau.

Thiệu Duật Thần vặn bờ vai của cô làm cho cô xoay người lại, không đợi cô đứng vững, anh liền cắn môi của cô duỗi đầu lưỡi đi vào. Uông Ninh Hi dường như bị sức hấp dẫn sâu thẳm của anh chiếm hữu, cô bất giác dùng sức đáp lại, hai tay ôm chặt anh, sợ là buông tay sẽ không thấy anh nữa.

“Ninh Hi, anh khoẻ rồi, em sẵn sàng chưa?” Tiếng nói của anh khàn khàn. Thanh âm lộ ra từ tính mê hoặc khiến Uông Ninh Hi không nói ra lời. Cô cứ như vậy được anh ôm chặt, cảm thấy vật cứng rắn của anh đặt trên bụng mình, gương mặt Ninh Hi đỏ bừng đến nóng lên, lúc này cô không thể nào phân tích ý tứ của bao nhiêu tầng lớp ở bên trong, cô chỉ hiểu được, cô thật sự sẵn sàng rồi, nếu nói cô còn cái gì có thể đền bù cho việc anh đối xử tốt với mình, như vậy cũng chỉ còn lại dâng ra bản thân.

Uông Ninh Hi nhẹ nhàng đẩy anh ra, cô khom lưng nhặt lên súng săn trên mặt đất, “Anh nên trở về nghỉ ngơi, để cho bọn họ tự chuẩn bị đi.” Cô cúi đầu, không dám nhìn anh, tiếng nói lầm bầm như con muỗi. Thiệu Duật Thần cắn môi cười, anh thật muốn lập tức cứ như vậy mà khiêng cô trở về, nhưng bây giờ anh vẫn chưa thể hoạt động táo bạo như vậy, sợ lại có sai lầm gì nữa, nhưng có một số việc anh đã không thể chờ đợi.

Văn Chính Đông và Điền Kế Sơn đứng xa xa nhìn hai người ôm nhau tay không đã trở về. Điền Kế Sơn lấy súng săn ở trong tay Văn Chính Đông, “Bị anh đoán trúng rồi, đêm nay xem ra là tiệc tối của hai chúng ta và thêm tiểu tử kia.” Nói xong anh ta tình nguyện thua đánh cuộc mà cầm súng đi săn thú.

Văn Chính Đông trông thấy hai người vào trong nhà, trên mặt hơi mỉm cười, anh ta ngồi xổm xuống nhìn Cẩm Nhiên, “Chú thím lấy ra em trai em gái cùng chơi với cháu được không?”

Cẩm Nhiên ngẩn ngơ nhìn anh ta trong chốc lát, sau đó biểu tình căng cứng được thả lỏng, cậu bé gật đầu rất trang nghiêm. Văn Chính Đông vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ, vẻ mặt anh ta hơi ngỡ ngàng, không biết lúc này là hạnh phúc hay là bất hạnh của hai người kia.

Thiệu Duật Thần nắm chặt cổ tay của cô, gần như kéo cô lên phòng ở lầu hai, anh đi ba bước rồi hai bước, sợ chậm một chút thì sẽ có người đổi ý. Vào phòng anh xoay người đặt cô trên cửa, nắm lấy vạt áo của cô rồi cởi áo thun của cô xuống. Ninh Hi phản ứng không kịp, cứ như vậy mà lộ ra nửa thân trần trụi trước mặt anh, áo lót bên trong đã không còn chỉnh tề, hơn phân nửa đều lộ ra ngoài, sự hấp dẫn của nửa che nửa lộ khiến anh muốn ngừng mà không được.

“Duật Thần, đừng… A ——” Ninh Hi còn chưa nói xong, nhưng người nọ đã chờ không kịp, anh cúi đầu ngậm lấy một bên, khẽ cắn, bú mút. Ninh Hi nhịn không được mà phát ra âm thanh rên rỉ, ánh mắt nửa híp lại rốt cuộc nói không nên lời.

“Em biết không, vừa rồi ở bên ngoài anh đã muốn tử hình em ngay tại chỗ.” Anh ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú. “Nhưng đây là lần đầu tiên của chúng ta, anh không thể thô lỗ với em như vậy. Ninh Hi…” Anh nhìn cô một cách thâm tình, vén tóc rối bời trên trán cô, “Mấy ngày nay, anh làm cho em thật quá vất vả, đừng tìm cớ, hôm nay anh sẽ không buông tha cho em nữa, lần này anh giúp em.” Nói xong anh nắm bên nách của cô đặt cô trên giường, sau đó anh lên trên.

Lần này Uông Ninh Hi im lặng một cách bất ngờ, cô đưa tay luồn vào trong quần áo của anh, tuỳ tiện vuốt ve ở phía sau lưng anh, không có kỹ xảo gì, cũng không tìm thấy vị trí mẫn cảm, nhưng chỉ có sự trúc trắc như vậy làm cho Thiệu Duật Thần càng khó nhịn. Anh cúi đầu chôn vùi mặt mình trước ngực cô, chợt nghe thấy thanh âm của Uông Ninh Hi hơi nghẹ