
i chuyện đã không thể cứu vãn. Một là tùy hắn an bài, hai là bị xử theo bang quy. Muốn Thiệu Duật Thần giúp cô ta, e rằng hiện tại bản thân anh còn khó giữ nổi. Mục Uyển Thanh có chút hối hận!
Đang đứng ngồi không yên thì thủ hạ lại gọi đến thông báo Lư Bội Nghiên đã đem con tin dời đi. Mục Uyển Thanh như bắt được tia hy vọng nhỏ nhoi, “Đi theo bọn chúng, nhất định phải biết chúng đem người đi đâu.” Cô ta hung dữ hạ lệnh rồi ngắt điện thoại, có cảm giác thả lỏng đôi chút, từ trước tới giờ cô ta không phải là ngọn đèn tiết kiệm nhiên liệu.
Chạng vạng hôm nay, Thiệu Duật Thần không trở về, chỉ gọi cho Uông Ninh Hi thông báo anh phải đi công tác đến Malaysia? Vào lúc rối loạn thế này đi Malaysia, Uông Ninh Hi tức khắc lo cho anh. Nhưng nghĩ lại, anh có thể là người đứng đằng sau thao túng tất cả mọi chuyện, lo lắng của cô không đáng chút nào.
Văn Chính Đông nhìn Thiệu Duật Thần để điện thoại xuống, trong lòng anh ta bất an, không thể giải thích nguyên do từ đâu, thử Uông Ninh Hi vốn là ý kiến của anh ta, nhưng khi Thiệu Duật Thần muốn làm như vậy, anh ta bỗng nhiên có chút sợ hãi.
“Thật phải như vậy sao?” Anh ta thử hỏi Thiệu Duật Thần, “Kỳ thật, anh có thể trực tiếp ngả bài với cô ấy.”
“Dùng cái gì đây? Băng ghi hình tại hành lang khách sạn sao?” Thiệu Duật Thần cười thê lương. Tuy nhìn không rõ, nhưng hình ảnh đó, tư thế đó, rõ ràng chính là khẩn cấp ôm hôn nhau. Nghĩ đến đó, ánh mắt anh như muốn phát hỏa, nhưng lại kìm nén, “Tôi muốn xem thử, cô ấy sẽ làm ra loại chuyện gì.”
“Đã giao Triệu Trung Sâm cho cảnh sát?” Thiệu Duật Thần đổi đề tài, không muốn nhắc đến Uông Ninh Hi, bởi anh sợ mình sẽ không khống chế được. Anh quá yêu cô, muốn cho cô một cơ hội nói rõ mọi chuyện. Đến lúc đó, anh có thể cho cô một con đường sống.
Văn Chính Đông gật đầu.
Uông Ninh Hi ở trong phòng đi tới đi lui, Cẩm Nhiên đã ngủ, cô không lo mình sẽ bị quấy rầy. Đoàn Dịch Lâm nói trong văn phòng của Thiệu Duật Thần có một bản danh sách ám sát và buôn lậu. Đó chính là bằng chứng phạm tội của Thiệu Duật Thần. Cô rất hồi hộp, rất muốn xác định. Uông Ninh Hi cô không sợ sự thật tàn khốc, chỉ sợ cảm giác nghi ngờ dày vò bản thân. Nghĩ vậy, cô lập tức thay đổi một bộ y phục màu đen, không ra từ cửa chính mà là leo từ tầng hai ra ngoài trong lúc đêm khuya. Đứa bé kia làm cho cô phải mất một lúc lâu mới thoát ra ngoài được.
Là một trong những cổ đông lớn của Thiệu thị, bảo vệ công ty chắc chắn sẽ kiểm tra. Dù lý do gì cô cũng không được để lộ thân phận. Về công, cô cần ở bên cạnh Thiệu Duật Thần tìm chứng cứ. Về tư, nếu anh thật sự tàn bạo như vậy, thì cô sẽ không toàn mạng. Ra vào cửa đều được ghi lại, tuyệt đối không thể!
Uông Ninh Hi đi xung quanh cao ốc một lần, có một cửa sổ toilet không khóa, cô vui mừng, đeo khẩu trang lên, nếu có người phát hiện, chỉ cần bỏ chạy, sẽ không ai biết cô là Uông Ninh Hi.
Thiệu Duật Thần lẳng lặng ngồi một mình trong văn phòng xem máy theo dõi, anh nhìn thấy một bóng đen đang đi vào tầng 28, nhìn cô dùng chìa khóa mở phòng làm việc của mình, anh cười khổ, ánh mắt không ngừng nhấp nháy, anh lấy điện thoại di động ra, “Chú Thiệu, lên lầu xem phu nhân có trong phòng không.” Một lát sau, Thiệu Duật Thần chậm rãi khép điện thoại rồi đứng dậy.
Trong tay Uông Ninh Hi đầy mồ hôi, cô nhìn chằm chằm vào ngăn kéo kia thật lâu, cuối cùng run rẩy mở ra, bên trong là một xấp văn kiện lớn, cô cẩn thận lấy nó ra đặt trên bàn, bên trong có một tập tài liệu, ảnh chụp và đĩa CD.
Uông Ninh Hi bật đèn pin mini, cô hoảng sợ, tất cả đều là ảnh chụp cô lúc ra ngoài một mình, liếc sang tập tài liệu, tiêu đề của nó là “Báo cáo điều tra Uông Ninh Hi”. Lòng cô trở nên lạnh lẽo, biết đã xảy ra vấn đề. Lúc Uông Ninh Hi muốn dọn dẹp đồ vật rồi bỏ đi thì bỗng nhiên toàn bộ đèn trong phòng đều được bật lên, Thiệu Duật Thần đang đứng ở cửa phòng.
“Là ai?”
Lời nói thừa thãi, trong lòng Uông Ninh Hi cũng biết, đây là biết rõ còn hỏi, đi công tác? Thiệu Duật Thần đã sớm bố trí đưa cô vào một cái bẫy, Đoàn Dịch Lâm cũng bị anh lợi dụng. Vậy, Đoàn Dịch Lâm có khi nào bị lộ, Ninh Hi hơi lo lắng. Giờ phút này, trong đầu cô chỉ toàn ý nghĩ thoát khỏi đây. Cô biết rõ, nếu lần này không thoát ra được, dù sống hay chết, cô và con mình đều không thể rời khỏi thế giới đen tối này.
“Tôi muốn ra ngoài!” Uông Ninh H không trốn tránh, làm bộ như anh không biết tôi, mà tôi cũng không nhìn rõ bộ mặt thật sự của anh, cứ như vậy biến mất trong thế giới của nhau có lẽ là biện pháp tốt nhất vào lúc này.
Nhưng Thiệu Duật Thần không định để cô rời khỏi anh, không giữ được trái tim thì sẽ giữ lại người. Đó là sự nhân nhượng cuối cùng của anh. Dù Uông Ninh Hi có phải là gián điệp của Đoàn Dịch Lâm hay không, trong lòng anh bây giờ chỉ có một ý nghĩ mãnh liệt, cô chính là vợ của Thiệu Duật Thần anh!
Uông Ninh Hi tiến tới, rút súng chỉa vào đầu Thiệu Duật Thần, “Tôi chỉ muốn rời khỏi đây, anh đừng ép tôi.” Tròng mắt cô đã đong đầy nước, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Thiệu Duật Thần có mơ cũng không nghĩ đến một ngày Uông Ninh Hi sẽ cầm súng chỉa vào