
ười phụ nữ của mình gặp chuyện không may.
Lúc đến chân núi, hắn đã thấy bốn năm chiếc xe cảnh sát ở đó, bên trên xe còn có đèn nhấp nháy. Trái tim Đoàn Dịch Lâm như bị ai dùng roi quất vào, hắn đậu ở một chỗ rất xa, vừa nhìn lên hiện trường vừa không ngừng gọi điện.
Sắc trời sáng dần lên, Đoàn Dịch Lâm rốt cuộc cũng gọi được cho Lư Bội Nghiên, nhưng bắt máy là một giọng nam. Ngay lập tức, hắn đã hiểu mọi chuyện. Hắn cắn chặt tay để ngăn mình không phát ra tiếng động, tiếng người trong điện thoại và tiếng còi cảnh sát hết sức chói tai.
Thiệu Duật Thần ngồi trước giường bệnh, một bàn tay nắm lấy tay Uông Ninh Hi, một tay khác cầm túi nước đá chườm lên mặt cô giúp bớt sưng phù. Anh đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng này của cô, không hiểu sao mình có thể ra tay nặng như vậy, lại có thể đánh thủng cả màng nhĩ.
“Ninh Hi, anh xin lỗi!” Anh cúi đầu, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại, tay càng nắm chặt hơn.
Uông Ninh Hi nhíu mày, mí mắt nhấp nháy vài cái, lông mi dường như đọng nước, dần dần ẩm ướt, cô không muốn mở mắt, không muốn gì cả, cô chỉ mong rời khỏi anh thật xa. Ý nghĩ duy nhất của cô chính là chạy trốn, cô không thể để con mình lớn lên bên cạnh một tên tội phạm ác độc.
Nắng sớm chiếu vào, Thiệu Duật Thần chậm rãi đứng lên, cầm điện thoại ra ngoài hành lang, “Chú Thiệu, phu nhân mang thai, hiện tại đang ở bệnh viện, chú dặn nhà bếp làm chút đồ bổ cho phụ nữ có thai rồi đem đến đây.”
Rốt cuộc vẫn không đành lòng, muốn quay lưng nhưng không sao bỏ xuống được. Anh chỉ có thể lắc đầu một cách bất lực. Mọi người trong nhà nghe được tin đều bất ngờ, chú Thiệu mau chóng đến nhà bếp căn dặn nhóm đầu bếp nữ phải nhanh chóng nấu những thức ăn bổ dưỡng dành cho phụ nữ có thai. Mục Uyển Thanh đi xuống liền ngạc nhiên, đồ ăn trong nhà thường nấu rất đơn giản, “Xảy ra chuyện gì?” Cô ta hỏi.
“Mục tiểu thư, tam thiếu phu nhân mang thai, thiếu gia căn dặn làm chút thức ăn bổ dưỡng.”
Mục Uyển Thanh giật mình, sắc mặt trở nên khó coi, nhìn nhà bếp vội vàng mà tức giận trở về phòng, một chút áy náy còn xót lại cũng biến mất. Cô ta không cam lòng, đột nhiên muốn đem tin này nói cho Đoàn Dịch Lâm, cô ta thấy hắn cố chấp với Uông Ninh Hi cũng chắc chắn đây không phải là tin tức hắn muốn nghe, nhưng Đoàn Dịch Lâm không bắt máy. Mục Uyển Thanh loáng thoáng cảm giác có chuyện nghiêm trọng xảy ra, trong lòng cô ta càng thấp thỏm không yên.
Trờ lại phòng bệnh, Thiệu Duật Thần thấy Uông Ninh Hi đã tỉnh, cô xoay mặt qua chỗ khác, cố ý không nhìn anh. Lòng anh chùng xuống, nhưng tức giận không biết từ đâu xuất hiện. Anh không nói chuyện với cô, chỉ nhanh chóng đi gọi bác sĩ. Hai người cứ chiến tranh lạnh với nhau, nhưng anh không rời cô nửa bước cho đến khi Văn Chính Đông đến.
Thiệu Duật Thần nhìn thấy thần sắc khẩn trương của Văn Chính Đông, anh rất lo lắng, “Rốt cuộc làm sao, anh nói đi, chúng ta còn gì mà phải dấu giếm.”
Văn Chính Đông cúi đầu trầm tư một lúc, “Duật Thần, tôi cảm thấy phía cảnh sát bên kia không đáng tin, có người giúp Đoàn Dịch Lâm phá chúng ta.” Lúc Lư Bội Nghiên nói anh ta là cảnh sát, anh ta đã thừa nhận, hành động giết người lần đó là muốn chặt đứt liên lạc giữa cảnh sát và người nằm vùng.
“Sao anh biết?” Thiệu Duật Thần biết phía cảnh sát chưa từng tin tưởng anh, nhưng cũng không ngờ họ lại cố ý hại anh.
Văn Chính Đông đột nhiên không nói gì, lát sau mới từ từ cất tiếng, “Duật Thần, tôi là cảnh sát.”
Thiệu Duật Thần nhất thời nghe không rõ, ngơ ngác nhìn anh ta, “Anh nhắc lại một lần nữa!”
“Năm đó, tôi mang theo nhiệm vụ vào hội Thanh Sơn, bắt đầu thu thập chứng cứ, sau này là hỗ trợ làm trong sạch ngọn nguồn. Duật Thần, tôi xin lỗi! Tôi không cố ý lừa dối anh. Mặt khác, bên cạnh anh cũng có người nằm vùng, là một phụ nữ, nhiệm vụ của cô ấy là bảo vệ an toàn của anh. Tôi không biết là ai, tôi vẫn nghĩ là Uông Ninh Hi, nhưng sau khi nhìn thấy cô ấy gặp gỡ Đoàn Dịch Lâm, tôi liền phủ định ý nghĩ đó. Nhưng mà ngẫm lại, chắc chắn bên phía cảnh sát đã xuất hiện nội gián, chúng ta đều bị hãm hại. Người phụ nữ ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho anh chính là…”
“Chỉ có Ninh Hi.” Thiệu Duật Thần lẩm nhẩm, suy sụp tựa vào tường, “Cô ấy tới là để bảo vệ tôi.” Trước mắt anh vụt qua rất nhiều hình ảnh đối nghịch với thân phận này của cô, anh ảo não, xoay người trở về phòng bệnh. Nhưng người trên giường đã biến mất, những người anh cử đến canh giữ đều bị đánh ngất, Ninh Hi đã bỏ đi.
“Ninh Hi!” Anh hô to, lao nhanh xuống dưới lầu, vẫn không thấy hình bóng của cô, “Chú Thiệu, lập tức đem máy tính xách tay trong thư phòng đến bệnh viện cho tôi.” Thiệu Duật Thần chỉ hy vọng hiện tại Uông Ninh Hi vẫn mang theo điện thoại.
Ninh Hi một mình trốn trong lối thoát hiểm của tầng cao nhất, tai ong ong, đầu vô cùng đau nhức, cô không biết đi đâu, Thiệu Duật Thần giờ này chắc chắn đã bày ra thiên la địa võng, cô sẽ không thoát được. Cô lấy di động ra, xem danh bạ điện thoại, bây giờ không thể tin Đoàn Dịch Lâm, nhưng mà sai lầm ở chỗ nào, rốt cuộc Phương Văn Chính lừa cô hay người nằm vùng đã phản bội?
Đúng lúc này, Phương Văn